Động tác của Đào Đào quá nhanh, tôi và Tống Tâm đều không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn theo Đào Đào bay càng lúc càng xa.
May mắn trên chân của Đào Đào có quả cân hạn chế tự do của con bé, sau khi bay ra xa tầm bảy tám mét, Đào Đào liền ngã xuống ở giữa không trung. Sau khi ngã xuống, thân thể gầy nhỏ của con bé vẫn giãy giụa đứng lên, kéo lê quả cân trên chân đi về phía trước từng bước một.
Xem ra Đào Đào thật sự nhìn thấy ba mẹ nó, biểu hiện vội vã đến như vậy, tôi và Tống Tâm đành phải đi theo phía sau Đào Đào.
Vẫn đi theo Đào Đào đi đến sau một gốc đa rất lớn, cô nhóc này mới chịu dừng lại, sợi dây hồng trên mắt cá chân con bé đã siết một vòng trên chân con bé để lộ máu thịt lẫn lộn. Mơ hồ trong lúc đó còn có thể thấy, xương trắng lộ ra trong da thịt.
Đào Đào, em... ba mẹ của em ở đâu? Tôi nhìn Đào Đào đứng dưới tàng cây, có chút kỳ quái hỏi Đào Đào.
Chung quanh không có quỷ hồn hoặc là người sống nào hết. Tôi ngay cả cha mẹ của Đào Đào hiện tại là người hay quỷ, tôi đều cũng không biết được. Nhưng Đào Đào lại nói, con bé thấy ba mẹ.
Một lát sau, Đào Đào rốt cuộc nói chuyện, con bé nắm lấy quần bò của tôi, ngẩng đầu nhìn tán cây rậm rạp: Chị... Chị, bọn họ... Bọn họ ở trên đó.
Tôi vừa ngẩng đầu, thì suýt nữa sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác. Trên cây là hai người giấy mặc đồ xanh đỏ, đang nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt bằng giấy màu lục, mơ hồ còn chiếu ra ánh sáng xanh. Nhưng hai người giấy này cũng không có hồn phách bám vào, chỉ là người giấy bình thường thôi.
Tôi hỏi Đào Đào: Đào Đào, em không nhìn lầm đúng không?
Không có! Đào Đào chắc chắn gật đầu: Không phải hai người kia, là hai cái... hũ kia cơ!
Tầm mắt của tôi theo ngón tay Đào Đào nhìn lên một nơi, ở một chạc cây hơi khuất, thật sự có hai bình gốm sứ. Xem kích thước, hẳn là hũ tro cốt. Chẳng lẽ là hũ tro cốt của ba mẹ của Đào Đào?
Nhìn thấy hũ tro cốt trên đó, tôi mới nghĩ đến chắc là cả gia đình của Đào Đào cùng nhau ngồi chiếc du thuyền kia, có thể là con bé gặp nạn cùng với ba mẹ.
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi lại có một ý nghĩ xẹt qua. Là có người cố ý lấy hũ tro cốt của ba mẹ Đào Đào, để trên cây cổ thụ để dẫn tôi đến đây!
Tôi lập tức cảnh giác nhìn về bốn phía, tìm kiếm người kia, chợt nghe thấy một giọng nữ phía sau cây đại thụ vang lên bên tai tôi: Đừng tìm, là tôi dẫn cô tới đây.
Tư Mã Thanh!
Là giọng nói của Tư Mã Thanh.
Tôi nghe thấy giọng nói này, thân thể phản xạ có điều kiện ra mồ hôi lạnh. Tôi không nghĩ tới sẽ gặp được Tư Mã Thanh ở dưới tàng cây của nhà tang lễ, hơi ngẩn ngơ một chút, mới thấp giọng hỏi: Tư Mã Thanh, cô dẫn tôi đến nơi đây làm gì?
Tư Mã Thanh hai tay ôm ngực, mỉm cười đi từ cây cổ thụ đi ra. Lúc này, cách ăn mặc của cô ta khác biệt với thường ngày, là bộ đồ màu đen với tay áo dài rộng, bên hông còn có một chiếc hồ lô màu xanh biếc, trên chân là giày ô kim cổ. Đôi đồng tử đỏ như máu, môi lại trắng bệch không có chút huyết sắc.
Gió âm trong nhà tang lễ nhẹ nhàng thổi bay tóc của người con gái, thổi tới bên môi lạnh lùng đang mím thành một đường của cô ta. Cô ta chăm chú nhìn tôi hơn hai mươi giây, mới chậm rãi nói: Thời gian đã không kịp, cho nên tôi sẽ đưa cô đi U Đô từ đây. Cô thu thập những thiên hồn còn lại xong, chúng ta lập tức xuất phát.
Xem dáng vẻ của cô ta, là biết người phụ nữ này lại là linh hồn xuất khiếu.
Như vậy Tư Mã Thanh lấy hình thái linh thể xuất hiện, có thể dùng thân phận người trong âm dương có thể dẫn đi bất cứ cô hồn dã quỷ nào xung quanh đây. Nhưng mà, xem dáng vẻ này của cô ta, sợ rằng những quỷ bình thường sẽ làm cô ta không hứng thú.
Còn có hai ngày nữa, cô chờ không nổi nữa sao? Tôi bị đôi đồng tử màu đỏ kia của Tư Mã Thanh nhìn thì có chút không thoải mái, nhưng lòng tôi còn gấp gáp hơn cô ta.
Tôi hận không thể mọc cánh trên lưng để đi gặp Lăng Vũ Dương, nhưng trước mặt người phụ nữ này, tôi không muốn thể hiện tâm tư của mình cho cô ta xem. Cô ta giúp Lăng Vũ Dương là một chuyện, nhưng quả thực cô ta đã từng tính kế tôi.
Tô Mộng, tôi chỉ là sợ cô quá mức nhớ đến ông chủ, tương tư thành tật. Ngày đó ở quán bar, tôi đã biết chuyện ở quán bar, cô gặp Thái Bạch Đại Nhân. Bàn tay lạnh lẽo của họ Mã đặt lên vai tôi, như một tảng đá băng đang đè nặng lên vai tôi: Đừng có ra vẻ, có thể sử dụng nhân quả mệnh số của cô, tới cứu đại nhân là cô có phúc.
A. Tôi nở nụ cười trước mặt Tư Mã Thanh, nhưng là cười lạnh, khoé miệng nhẹ nhàng giương lên: Tư Mã Thanh chờ tôi ở đây hoá ra là sợ tôi chạy. Tôi đây nếu ngày đó để Thái Bạch Đại Nhân đổi lấy bình thu hồn, thì hôm nay cho dù cô có đến sớm cũng vô dụng.
Cô dám? Cô dám làm như vậy, tôi sẽ giết cô. Tư Mã Thanh bị ngôn từ của tôi chọc giận, ngón tay lạnh như băng bóp lấy cổ tôi, chậm rãi nâng tôi lên.
Đừng nói người phụ nữ này thoạt nhìn yếu ớt nhu nhược, biến thành linh thể thì có sức lực lớn vô cùng.
Ánh mắt đỏ như máu, nhìn tôi từ dưới lên, tràn ngập hơi thở sát phạt. Nếu ánh mắt có thể giết người, tôi đại khái là bị Tư Mã Thanh giết vô số lần.
Nhưng tôi rất rõ ràng, Tư Mã Thanh làm vậy là bởi vì rất để ý đến sống chết của Lăng Vũ Dương. Cho nên, khi nghe đến chuyện tôi đổi bình thu hồn, đã bị chọc giận, thậm chí nổi lên sát ý muốn giết tôi. Tôi không muốn chấp nhặt với Tư Mã Thanh, tình cảm của cô ta đối với Lăng Vũ Dương, tôi... Tôi đột nhiên hiểu được một chút, trong lòng có một loại tư vị nói không nên lời.
Cô mau buông cô ấy ra Tư Mã Thanh, cô nếu giống như Thái Bạch Đại Nhân nói là thích Lăng Vũ Dương vậy cô nên tự mình thu thập thiên hồn đi. Tại sao cô lại muốn để người mà Lăng Vũ Dương yêu phải chịu tất cả những thứ này, cô... tình cảm mà cô dành cho anh ta căn bản không phải yêu. Tống Tâm nhìn thấy tôi bị Tư Mã Thanh bóp cổ, điên tiết chạy đến đánh Tư Mã Thanh.
Nhưng xung quanh Tư Mã Thanh như hình thành một