"Năm anh mười tuổi, lúc ở nhà cùng mẹ thì bỗng nhiên bốc cháy." Lăng Vũ Dương nhắc lại chuyện khi còn nhỏ, khẽ nhíu mày, vết sẹo như có cảm ứng trở nên càng đỏ thẫm, dữ tợn hơn.
Có một số việc dường như anh không muốn nhắc đến, trong mắt ngoài sát ý lạnh lùng còn có chút đau đớn rất khó phát hiện. Bình thường anh không thích nói ra tâm sự của mình cho người khác nghe, nhưng bây giờ lại nói hết cho tôi.
Từ trong lời kể của Lăng Vũ Dương, tôi biết được nào là mẹ của Quân Dương mang thai trước khi lập gia đình, nào là người thừa kế tập đoàn Liên có vợ riêng. Cho nên bọn họ bị nhà họ Liên sắp xếp cho ở trong một biệt thự ở ngoại ô, cũng chẳng có chút địa vị nào, chỉ có thể bị người ta coi thường.
Lúc căn nhà bốc cháy đã là nửa đêm, cửa phòng ngủ bị người ta khóa lại, cửa sổ cũng bị đóng đinh chặt kín. Chuyện này Giản Tâm kể chẳng hề sai, Lăng Vũ Dương và mẹ anh đều bị kẹt trong phòng, cuối cùng ngạt thở ngất đi.
Nếu không phải có người đã ủ mưu sẵn, vậy sao đột nhiên cửa ra vào và cửa sổ lại bị khoá?
Nghe nói lúc ấy cậu bé Quân Dương nằm trong bệnh viện sốt như sắp chín cả người tới nơi, vốn phải chết chắc rồi nhưng lại vẫn giữ được dấu hiệu sinh mệnh. Cho nên chỉ đành dốc sức chữa trị, cuối cùng Quân Dương sống sót kỳ tích.
Càng khiến mọi người thấy khó tin là ngoài vết bỏng trên mặt, Quận Dương chẳng còn một vết sẹo nào trên người nữa.
Thời điểm đó trình độ y học trong nước chưa đủ phát triển, chỉ có thể gửi Liên Quân Dương sang nước ngoài chữa trị. Như thế tức là anh phải một thân một mình bôn ba ở nước ngoài, nhưng trong hôn lễ anh vẫn có rất nhiều vệ sĩ, cũng tổ chức tiệc rất hoành tráng.
Không biết anh làm gì ở nước ngoài mà có thể trở về với vẻ hào hoa đó, lại còn đối chọi vớI Liên Quân Thành - người giàu nhất thành phố Ngọc Lan.
Nhưng... Chắc hẳn anh đã phải chịu rất nhiều cay đắng mà người khác không biết.
Tôi vươn tay chống ở thành bồn tắm, không kìm được ngẩng đầu hôn lên vết sẹo trên mặt anh, cánh tay ôm lấy cổ anh: “Chồng à, anh... Rốt cuộc anh là thi thể ngàn năm trước của Lăng Vũ Dương, hay là… Hay là Liên Quân Dương?"
Tôi vẫn còn nhớ lúc anh mở mắt trong quan tài đá. Gương mặt thanh tú đẹp như ngọc đẽo, đẹp như thần tiên hạ phàm. Lúc mới gặp, một cái nhìn thoáng qua đã làm tôi đánh rơi con dao, cắt ra một đường trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Quan tài, người ta nói nó được đưa ra từ trong ngôi mộ ngàn năm tuổi, nhưng lại thức dậy trong phòng giải phẫu của trường.
Nếu anh là cái xác ngàn năm tuổi đó, vậy sao lại trở thành Liên Quân Dương, có ký ức của Liên Quân Dương?
"Em nghĩ anh là ai thì anh là người đấy. Nhưng cho dù anh là ai, em vẫn là của anh." Lời nói của anh mang theo vô hạn độc chiếm, anh ôm tôi đứng dậy, lấy chiếc khăn tắm có họa tiết hoạt hình quấn chặt lấy tôi: “Anh nhớ khi còn bé em rất thích hoạt hình, không biết sau khi mất trí nhớ có còn thích nữa không."
Tôi nghe vậy thì cảm thấy buồn cười, khi thấy chiếc khăn tắm trẻ em kia thì nên nổi "phụt" một tiếng bật cười: "Có vẻ như anh phải đi mua thêm khăn tắm rồi, bây giờ em không thích nữa rồi."
Lăng Vũ Dương ôm tôi ra khỏi phòng tắm, đi ra phòng ngủ đã được quét dọn sạch sẽ.
Anh đặt tôi lên giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng gỡ tóc tôi ra, dùng một chiếc khăn tắm khác lau từng giọt nước trên mái tóc tôi: "Trước bảy tuổi em chỉ là một đứa trẻ, thích đồ có hình hoạt hình là chuyện rất bình thường. Cô bé, bây giờ em đã lớn rồi, em sẽ không còn thích những thứ đó như một đứa trẻ nữa."
Nhắc tới chuyện trước bảy tuổi của tôi, tôi luôn có cảm giác như đang tìm lại ký ức kiếp trước. Những ký ức tôi cảm thấy chẳng có chút dấu vết gì trong cuộc đời mình, ngay lúc này đã trở nên thật gần gũi. Tôi ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, hỏi: "Vậy lúc đó em quen Lăng Vũ Dương, hay là Liên Quân Dương."
"Liên Quân Dương." Anh vỗ vỗ lưng tôi, nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
Trái tim tôi rung lên, nói vậy là tôi đã từng biết Liên Quân Dương của thời ấu thơ. Chỉ vì một cuộc gặp gỡ tình cờ khi còn nhỏ mà số phận của chúng tôi đã quấn lấy nhau sao?
Rất nhiều nghi vấn mà chỉ khi tôi nghĩ tới nó, những thứ bị xóa bỏ kia mới như thực sự trở lại cuộc sống của tôi.
Lăng Vũ Dương giúp tôi lau sạch nước trên người, lại thay cho tôi một bộ váy màu hồng nhạt. Tôi ít mặc những bộ quần áo có màu sắc dịu dàng thế này, dù sao tôi cũng đã qua tuổi thiếu nữ mười lăm mười sáu.
Tắm xong cũng đã quá nửa buổi chiều. Người giúp việc nhà họ Liên chuẩn bị trà chiều để tôi và Lăng Vũ Dương lót dạ trước.
Tôi đã quá đói, đến độ không còn cảm thấy đói nữa, chỉ ăn một chút đồ tây rồi thôi. Sau đó uống ít cà phê Blue Mountain, người giúp việc nói đó là cà phê Blue Mountain thật, bây giờ là vô giá trên thị trường.
Tôi không uống được, chỉ nhấm nháp mấy ngụm, lại nghe có tiếng Phạn truyền ra từ trong nhà chính nhà họ Liên. Tiếng Phạn này thật ra chính là tiếng hòa thượng niệm kinh, Âm thanh trong vắt mà mạnh mẽ, chắc chắn không phải thứ mà thiết bị âm thanh có thể phát ra.
Người giàu tùy tiện đến vậy, đến nhà sư trong chùa cũng có thể mời về nhà.
Những gì họ đọc rất xa lạ với tôi, không phải những bài kinh quen thuộc như "Kinh Kim Cương" hay "Kinh Pháp Hoa". Tuy không biết chi tiết là đang tụng cái gì, nhưng hình như là được người có Phật pháp đọc ra, tiếng truyền vào tai có cảm giác thanh lọc tâm hồn. Khi nghe vào tai, con người sẽ có cảm giác thông suốt.
Giống như đại bàng bay trên nền trời xanh, tự do và thoải mái, cũng có tấm lòng trùng xuống, từ bi với chúng sinh.
Lăng Vũ Dương vốn đang vừa uống cà phê vừa nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng tụng kinh Phật thì chậm rãi nhíu mày. Có vẻ như những hòa thượng niệm kinh này vẫn gây ảnh hưởng đến Lăng Vũ Dương.
Vị thần trấn trạch không hề làm tổn thương Lăng Vũ Dương, nhưng thật sự không ngờ Liên Quân Thành lại mời hòa thượng đến niệm kinh. Chẳng lẽ đây là kế hoạch đã được chuẩn bị trước để đối phó với Lăng Vũ Dương?"
"Lăng Vũ Dương, anh có sao không?" Tôi lo lắng hỏi Lăng Vũ Dương.
Lăng Vũ Dương lắc đầu: "Xem ra tên khốn Quân Thành này gây ra phiền phức không nhỏ rồi, nếu không đã không cần mời Vimalakirti vào nhà để xua đuổi tà ma. Càng không cần mời hòa thượng tới tụng kinh, anh ta là doanh nhân, luôn làm