Hôm đó?
Tôi biết rõ "hôm đó" Giản Dương nói là gì, đó là ngày tôi và Tống Tâm gặp anh ta ở quán bar, anh ta say rượu lại còn yêu cầu tôi tha thứ cho những gì anh ta đã làm. Sau ngày hôm đó, tôi đi U Đô với Tư Mã Thanh.
Mặc dù tôi đi U Đô không lâu, nhưng thời gian giữa U Đô và dương gian vẫn có chênh lệch. Lần này tôi có một tháng không về, ngay cả mùa cũng đã thay đổi.
Nghe giọng điệu này của Giản Dương, tức là sau khi tôi rời đi thì anh ta có đi tìm tôi. Anh ta cũng to gan, vợ là Tư Mã Thanh còn đang ở ngay bên cạnh mà vẫn dám nói đã đi tìm tôi. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Trên bàn cơm, không chỉ sắc mặt Lăng Vũ Dương đen kịt, ngay cả sắc mặt gia chủ nhà họ Liên là Liên Quân Thành cũng vô cùng khó coi.
“Anh đi tìm cô ta?" Tư Mã Thanh không phải loại người sẽ làm ầm lên, cô chỉ lạnh lùng hỏi một câu. Ngay cả lông mày cũng không thèm nhăn, trên mặt càng không có biểu cảm thừa thãi nào.
Giản Dương như thêm si mê Tư Mã Thanh, thay đổi nét mặt kéo Tư Mã Thanh ngồi xuống, giọng điệu dịu dàng dỗ dành cô: "Em ơi, anh rể đang ở đây. Thanh Thanh, em đừng tức giận, để cho anh chút mặt mũi đi. Anh đi tìm cô ấy chỉ hy vọng cô ấy có thể tha thứ... Tha thứ cho anh thôi, dù sao chuyện đó cũng là lỗi của anh, em nói có đúng không?"
"Em không tức giận." Trước nay vẻ mặt của Tư Mã Thanh vẫn luôn lạnh lùng, lúc này khóe miệng lại lộ ra một nụ cười nhẹ, hệt như hoa tuyết trong veo nở rộ.
Thì ra Tư Mã Thanh cười lên lại đẹp như vậy, khó trách Giản Dương lại chọn bỏ tôi để yêu cô ta.
"Thanh Thanh, em không tức giận là tốt rồi." Giản Dương thấp giọng dỗ Tư Mã Thanh nguôi giận, gắp đồ ăn vào bát Tư Mã Thanh. Nhưng mới nói một nửa đã chuyển mắt lên người tôi: “Mộng Mộng, anh biết anh từng làm chuyện sai trái với em, cũng làm em tổn thương. Nhưng mà, anh... Chỉ vì quá muốn cưới Thanh Thanh... Nhưng anh nghe nói đứa bé trong bụng em là của anh ta, em... Có phải em đang gạt anh không..." Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Cũng không biết anh ta đang hạ nhục tôi, hay là muốn tôi tha thứ cho anh ta thật. Những lời anh ta nói sắc như dao, khiến lòng tôi cảm thấy khó chịu như bị kim châm. Tôi còn chẳng muốn nhìn anh ta thêm chút nào chứ đừng nói là phải giải thích với anh ta về những điều này.
Trước kia có lẽ tôi nằm mơ cũng không ngờ có một ngày mình lại thất vọng về Giản Dương như vậy: “Tôi đã nói rồi, sau này xin đừng gọi tôi là Mộng Mộng nữa. Tôi có họ, gọi Tô Mộng được rồi."
"Đứa bé đó thật sự là của anh ta sao? Tô Mộng, lúc đầu khi em ở bên anh ta... Không phải em đã nói với anh là em sợ đứa trẻ là thây ma sao? Anh sợ sau này anh ta đối xử tệ với con em." Giản Dương vẫn giữ bộ dáng sẽ không bỏ cuộc nếu tôi không cho anh ta một câu trả lời trực tiếp.
Đũa trong tay Lăng Vũ Dương đã bị anh đập xuống mặt bàn, phát ra một tiếng động chói tai, tôi cảm thấy chắc Lăng Vũ Dương rất muốn xông lên đánh Giản Dương. Nhưng Giản Dương đúng là thèm đòn, vẻ mặt như thể thách thức bị đánh, khiến tôi cũng rất muốn vứt hết mặt mũi mà úp bát cơm lên đầu anh ta. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Khuôn mặt Giản Dương trông như vô tội, nhưng trong mắt lại mang ý giễu cợt. Dường như người anh ta muốn sỉ nhục không phải là tôi, mà là Lăng Vũ Dương. Có lẽ anh ta không tin rằng tôi đã lừa dối anh ta khi đang ở bên anh ta trước đây. Nên nghĩ rằng tôi sẽ giải thích mình không ở cùng Lăng Vũ Dương, để Lăng Vũ Dương mất sạch mặt mũi. Nhưng đâu ngờ thực sự lột trần chuyện này ra thì người đội mũ xanh lại là anh ta.
Tôi bật cười: "Giản Dương, anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa. Khi tôi còn là bạn gái anh, tôi đã ở bên anh ấy rồi, đứa bé trong bụng tôi là của anh ấy."
"Không! Tô Mộng, em nói dối! Em yêu anh nhiều đến vậy, em sẽ không phản bội anh." Giản Dương trở nên kích động lạ thường, anh ta đột ngột bật dậy: “Anh đã tìm người điều tra rồi, trong mấy tháng đó anh ta vẫn chưa trở về, anh ta vẫn còn ở nước Anh. Anh ta chỉ trở lại vào ngày cưới của anh và em, đừng cố lừa dối anh nữa."
Tôi tựa đầu vào vai Lăng Vũ Dương, vẫn cười rất lạnh nhạt: “Vậy bây giờ anh muốn tới bệnh viện làm xét nghiệm ADN mới hài lòng đúng không?" Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Lần này Giản Dương hoàn toàn hết đường cãi, ngồi sụp xuống ghế, miệng lầm bầm: "Mộng Mộng, em thật sự dám xét nghiệm ADN..."
Không phải lúc nào Liên Quân Thành cũng tức giận như trưa hôm nay, anh ta bình tĩnh ngồi đó, xếp gọn tờ báo trong tay. Sau đó, từ từ nói: “Bây giờ là quá muộn để làm xét nghiệm ADN?"
"Anh rể... Em..." Giản Dương bị Giản Tâm hung hăng trừng mắt nhìn, cũng biết không thể đắc tội Liên Quân Thành, chỉ có thể cố gắng giải thích: “Em cũng chỉ suy nghĩ cho anh Quân Dương thôi, sợ anh ấy không biết gì đi nuôi con cho người khác."
"Chị gái cậu không nói với cậu à?" Đứa bé này là của nhà chúng tôi, còn cần tôi lặp lại không?" Liên Quân Thành chậm rãi ăn đồ trong bát, biểu tình lạnh như băng, ngay cả mắt cũng không thèm nâng lên liếc Giản Dương một cái. Cho dù anh ta đang trong giai đoạn tuổi trẻ tràn đầy năng lượng thì chắc chắn anh ta vẫn sợ cuộc sống khó khăn, đến một câu phản bác cũng không dám nói.
Bữa cơm này chẳng có lấy chút âm thanh nào, tất cả mọi người đều yên lặng cúi đầu ăn cơm. Giản Dương ăn xong trước, đi ra ngoài cùng Tư Mã Thanh. Trước khi đi, anh ta thông báo mình ra ngoài đi dạo, Liên Quân Thành không ngẩng đầu lên, chỉ đáp một tiếng ừ.
"Gâu gâu gâu!" Ngoài cửa không hiểu sao lại truyền đến mấy tiếng chó sủa ồn ào, tiếng chó sủa này khác với bình thường, đây là loại Âm thanh đặc biệt hưng phấn.
Tôi nghe tiếng chó sủa thì không khỏi cau mày, bởi vì âm thanh này thực sự là quá khó nghe. Nó giống như lời cảnh báo trước khi con chó cắn người, trong âm thanh mang sự hung hãn sắc bén.
Liên Quân Thành khi dùng bữa rất chuyên tâm, luôn rũ mi cúi đầu ăn, thế mà lúc này lại ngẩng lên vì mấy tiếng chó sủa: "Mau, đi gọi hai người họ về cho tôi."
Người giúp việc vốn đứng bên chờ mọi người ăn xong nghe vậy thì lập tức mở cửa chạy ra ngoài. Đại khái khoảng mười giây, bà mới vội vàng quay về nói: "Cậu Giản và cô Giản đã đi xa, không thấy đi đâu nữa."
"Gọi điện thoại đi." Biểu cảm Liên Quân Thành tuy lạnh nhạt, nhưng nhìn từ hành động nghe thấy tiếng chó sủa là lập tức muốn tìm người về của anh ta. Tôi nghĩ thầm chắc có uẩn khúc gì.
Người hầu hơn bốn mươi tuổi gọi điện xong, vẻ mặt trở nên bối rối: “Bọn họ không nhận điện thoại."
"Sai người đi tìm, đừng ra