Ánh trăng sáng trên bầu trời, từng tia sáng chiếu xuống mặt đất.
Ngày hôm qua có một trận tuyết nhỏ rơi xuống thành phố Ngọc Lan, trên mặt đất tỏa ra ánh sáng bạc rất đẹp mắt.
Tôi cúi đầu, mắt nhìn xuống phía dưới, chỉ cảm thấy mặt tuyết trong màn đêm giống như chiếc gương sáng bóng.
“Có người muốn nhằm vào phòng ngủ của chúng ta.” Tôi lặp lại câu nói của Trương Hiểu Đào, lời nói hoài nghi khó tin như vậy lại được nói ra từ trong miệng Trương Hiểu Đào.
Cô ấy là người lương thiện dịu dàng rất ít khi suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu đi.
Trương Hiểu Đào do dự một chức sau đó mới chậm rãi nói: “Em… Em cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy.
Mấy ngày gần đây, em luôn… luôn nhìn thấy một ông cụ mặc áo sơ mi đã cũ đang đi về phía cửa phòng ngủ của chúng ta.”
Một ông cụ mặc chiếc áo sơ mi cũ?
Nghe thấy Trương Hiểu Đào nhắc đến ông cụ mặc chiếc áo sơ mi cũ, lại có có thể đi đến phòng ngủ của nữ sinh.
Như vậy ngoại trừ ông lão tìm cháu gái ra thì tôi cũng không tìm thấy bất kỳ ai phù hợp khác.
Ông lão đó mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đã cũ, sở dĩ nói là “đã cũ.” Đó là bởi vì chiếc áo sơ mi này đã bị giặt đến nỗi ngả sang màu vàng, bên trên chiếc áo còn để lại dấu vết rỉ sắt mà từng giọt nước trên vòi nước để lại.
Ở phía lưng còn có một lỗ rách lớn.
Có rất nhiều người lớn tuổi không để ý quá nhiều đến chuyện mặc quần áo, cho nên đa số quần áo đều giống như những cụ già này.
“Nó đi đến cửa phòng ngủ sao? Không làm chuyện gì khác sao?” Tôi nhìn hai gò má đã hơi tái xanh sạm lại của Trương Hiểu Đào, nghĩ có thể nhìn thấy chút manh mối nào từ biểu cảm trên gương mặt của cô ấy.
Dường như Trương Hiểu Đào phát hiện ra tôi đang nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt ngượng ngùng: “Chính là… Cứ đi đi lại lại.
Thỉnh thoảng cũng… Cũng sẽ sờ lên áo lót… Và quần lót treo trên giá phơi đồ.”
Trường học của chúng tôi thật sự rất kỳ lạ, nó được xây ngay trong trung tâm thành phố Ngọc Lan.
Tất cả mọi người đều biết, trung tâm thành phố là tấc đất tấc vàng.
Cho dù là các giảng đường thì cũng còn rất mới, nhưng không gian vẫn không được rộng cho lắm.
Có rất nhiều sinh viên thích treo quần áo của mình lên trên trần nhà phía trên hành lang ở ban công, vào nửa đêm ngẩng đầu nhìn những bộ quần áo đó giống như nhìn thấy những con ma quỷ đang thắt cổ vậy.
Chết tiệt!
Lão già biến thái như vậy dám xuất hiện trong phòng ngủ của chúng tôi sao.
Tôi rùng mình, cả người tức giận như sắp nổ tung.
Tôi chỉ cảm thấy thật sự rất buồn nôn, nhất là nghĩ đến dáng vẻ bỉ ổi lão ta sờ lên quần áo lót.
Những hình ảnh ấy quá đẹp để tôi không dám nghĩ!
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng ném dáng vẻ bỉ ổi của lão già đó ra khỏi đầu.
Sau đó tôi lại hỏi Trương Hiểu Đào: “Nó có làm chuyện gì hại đến mọi người không?”
“Có… Có chứ!” Trương Hiểu Đào ấp a ấp úng một chút, sau đó mới ghé vào tại tôi nói nhỏ: “Mỗi đêm nó đều đi đến cửa phòng ngủ của chúng ta, đeo dép lê đi đi lại lại.
Nửa đêm em… em và Chu Hà muốn đi vệ sinh, nó sẽ hỏi bọn em có nhìn thấy cháu gái của nó không.
Nếu như… Nếu như không trả lời thì nó sẽ sờ soạng bọn em.”
“Sờ soạng ở đâu?” Tôi vô thức hỏi.
Bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi Trương Hiểu Đào câu hỏi như vậy.
Suy cho cùng tự dưng bị một tên quỷ háo sắc sờ soạng, chuyện đó không hề liên quan đến chuyện này.
Có lẽ… Cũng là để thỏa mãn lòng hiếu kì của con người.
Vẻ mặt của Trương Hiểu Đào đỏ hết cả lên, cơ thể run rẩy một chút rồi mới chậm rãi phun ra một hơi: “Chỗ này… chỗ này… còn cả chỗ này nữa…”
Nói đến lúc cuối, Trương Hiểu Đào sắp khóc đến nơi.
Ngực, mông, eo… Hình như còn có cả môi…
Tôi đổ mồ hôi hột cho những nữ sinh sống trong tòa nhà ở này.
Tôi hạ thấp giọng xuống hỏi: “Vậy phải trả lời như thế nào thì mới không bị sờ soạng?”
“Nói là… Nói là đi tìm cùng với nó, sau đó cầu xin nó buông tha mới được.” Trương Hiểu Đào hạ giọng nói, sau đó lại liếc nhìn bên trong cánh cửa phòng ngủ đang mở ra, khẽ nói: “Chị Chu không nhìn thấy nó, chị ấy thật sự bị nó sờ soạng đến thê thảm.
Nhưng chị Chu rất mạnh mẽ, mỗi lần đó đều không nói ra.”
Cái lão già đáng chết này, dám sờ soạng lung tung ở phòng ngủ nữ sinh.
Những nữ sinh này không nhìn thấy nó nên đương nhiên sẽ không hô to gọi nhỏ mà nói ra, và họ không cẩn thận bị người ta nói đang mắc bệnh suy nghĩ về tình yêu, như vậy mặt mũi còn để đi đâu được nữa?
Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần có hai nữ sinh trở lên thì sẽ nói với nhau về chuyện này.
Mọi người chắc chắn có thể cảm nhận được có điều gì đó không đúng, cảm thấy trong tòa nhà ở này có một bàn tay dơ bẩn mà họ không nhìn thấy.
“Nó chỉ ở trước cửa phòng ngủ của chúng ta hay là cũng đi đến phòng ngủ của những người khác?” Tôi lại nhắc đến vấn đề liệu lão già này chỉ nhằm vào phòng ngủ của chúng tôi hay không.
Tôi không nghĩ thông được, trong đầu không hiểu rốt cuộc tại sao lão già này chỉ vây quanh phòng ngủ của chúng tôi.
Nó chỉ còn một tâm niệm duy nhất ở nhân gian chính là tìm cháu gái của mình.
Nhưng một quỷ hồn như vậy chạy đến cửa phòng ngủ của chúng tôi để làm gì?
Lẽ nào một trong hai người Chu Hồng và Trương Hiểu Đào là cháu gái của nó sao?
Nghĩ như vậy dường như đáp án dang dần dần trở nên rõ ràng hơn, bây giờ chỉ cần nghiêm túc dựa theo điều đó để nghiên cứu nó.
Đêm nay tôi lại muốn nhìn xem lão già đó có đến hay không.
Nếu như ông ta dám đến, cho dù ông ta có tìm thấy cháu gái của mình hay không, tôi nhất định sẽ không giữ lại lão quỷ hảo sắc này, chỉ cần đánh lão ta tan thành mây khói hoặc là tìm một thủ vệ U Đô đến và bảo bọn chúng đưa nó đến U Đô xét xử.
Đối với tôi mà nói rất khó tìm thủ vệ U Đô.
Bởi vì nếu như tôi muốn đi đến U Đô thì thật sự rất phiền phức.
Đánh lão ta tan thành mây khói thì lại quá tàn nhẫn.
Bỗng nhiên tôi rơi vào trong tình cảnh khó cả đôi đường.
Đi một lúc trên hành lang ở bên ngoài, tôi chậm rãi quay trở về phòng để ôn tập nội dung kiểm tra ngày mai.
Chu Hà đã ngủ ở trên giường, trên mặt đất vẫn còn mảnh vụn của thủy tinh.
Trương Hiểu Đào thì chăm chỉ giỏi giang hơn, cô ấy là người đầu tiên đảm nhận chuyện dọn dẹp.
Tôi ngồi dưới ánh đèn chậm rãi lật từng trang sách, bởi vì những kiến thức chuyên ngành này đều là những thứ tôi cần phải học nên tôi xem rất chăm chú nghiêm túc.
Cho dù ngày mai tôi có thể gian dối