Khoé miệng của tôi giật giật, cảm giác như bị sét đánh.
Muốn tôi nói mấy lời khách sáo, thừa nhận rằng tôi bị một lão ma đầu áp chế, tôi thực sự không có can đảm.
Tôi hóa đá tại chỗ một lúc lâu cũng không thể nói cái gì, hai cô gái nhỏ này dường như cũng cảm thấy bọn họ đã nói sai gì đó, rửa sạch dụng cụ rồi mau chóng chạy đi.
Tôi buồn bực, ở trước gương rửa mặt, dọn dẹp sạch sẽ rồi mới quay lại trường học lấy sách.
Quá trình lấy sách rất nhanh, nộp tiền xong có thể đến khu vực chuyên môn để nhận sách là được.
Mất khoảng mười phút, tôi cần sử dụng hai ba mươi quyển sách trong học kỳ này.
Khi đến, tôi quên lấy túi xách nên tôi đành phải bê trên tay một chồng sách, trông thật ngốc nghếch.
Dọc đường trở về ký túc xá, tôi cảm thấy cảnh tay mình như sắp gãy, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, hai mắt nhanh chóng mờ đi.
Đôi mắt đau nhức không chịu nổi, tôi không thể nhìn rõ con đường phía trước.
Tôi chỉ có thể dừng lại, đặt chồng sách lên chiếc ghế đá bên cạnh, lấy khăn giấy trong túi ra lau mồ hôi trên trán.
“Tôi có thể giúp chị không? Ký túc xá của đàn chị ở khu nào thế?” Có một giọng nói buồn buồn truyền đến bên tại tôi, hơi trầm, nhưng nghe rất thoải mái.
Trong trường của chúng tôi, nhiều người đều là đàn anh hoặc đàn em chuyên điều tra tội phạm.
Tương lai đều làm cảnh sát nhân dân hay cảnh sát đặc nhiệm nên tinh thần trọng nghĩa của bọn họ đều vô cùng lớn.
Nếu như gặp một chút khó khăn khi đi lại thì sẽ có một hoặc hai người đàn ông mạnh mẽ đứng ra giúp đỡ.
Tôi mệt đến nỗi thở không ra hơi, tất nhiên tôi sẽ không dễ dàng từ chối.
Tôi quay đầu nhìn người phía sau: “Tòa nhà số hai, cách đây một khoảng.
Ở đây có rất nhiều sách, có hơi gấp nên làm phiền cậu vậy.”
Người này có làn da trắng bóc và một cái đầu to.
Anh ta đeo một chiếc gọng kính bằng kim loại, mặc một chiếc áo sơ mi màu xám ở trên người.
Thành thật mà nói, Lưu Vũ Năng tự nhận mình là Ngô Ngạn Tổ của thành phố Ngọc Lan, có thể không đúng, nhưng nếu người này nói anh ta là Ngô Ngạn Tổ hay Kim Thành Vũ của thành phố Ngọc Lan thi tôi lại cảm thấy chàng trai này rất thiệt thòi.
Anh ta không phải là người có vẻ ngoài quá mức đẹp trai, giữa những người bình thường thì vẻ bề ngoài của anh ta đã rất nổi bật rồi.
Cằm và khuôn mặt góc cạnh rõ nét, giống như được dao gọt qua.
Dáng người cao gầy, nhưng mà khung xương hơi nhỏ, anh ta không giống như một con trâu đen lớn như Lưu Vũ Năng.
Lúc di chuyển, trên đỉnh đầu chúng tôi, có một tán cây rậm rạp, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rọi những đốm sáng lên gương mặt trắng trẻo, nhợt nhạt của anh chàng này.
Nơi đốm sáng chiếu xuống, có thể nhìn thấy các mạch máu mơ hồ ở dưới làn da.
Trông anh ta hơi yếu ớt và cứng nhắc, khi cầm lấy chồng sách trong tay tôi, anh ta không hoảng khi nhìn thấy nó nhiều vậy: “Không sao, làm sao có thể để con gái mang đồ nặng như vậy?”
“Cảm ơn cậu nhiều, à đúng rồi, tôi vẫn chưa hỏi tên cậu.
Nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ mời cậu ăn cơm.’’ Tôi đi theo bên cạnh anh chàng này, tay vẫn cầm khăn giấy lau mồ hôi ở trên trán, trong lòng rất biết ơn anh chàng đột ngột xuất hiện này.
Anh ta đi vài bước rồi mới trả lời tôi: “Tôi? Tôi tên là Trương Đình Khánh, học chuyên ngành huyền học.”
“Huyền học?” Tôi nhớ trường chúng tôi hình như có một chuyên ngành như vậy, nhưng vẫn chưa có ai đăng ký học chuyên ngành đó.
Bởi vì huyền học không thể kiếm ăn, người lên đại học hầu như là để sau này tìm được công việc tốt.
Chuyên ngành đó bỏ trống lâu rồi, còn tưởng rằng sẽ bị nhà trường hủy bỏ, không ngờ hôm nay lại gặp một sinh viên chuyên ngành huyền học.
Anh ta gật đầu: “Đúng vậy, chuyên ngành này tương đối ít người, cả khóa cũng chỉ có ba người.
Đàn chị, tôi muốn nhắc nhở chị…”
“Ừm?” Tôi lơ đãng đáp lại bằng giọng mũi.
Tôi đang nghĩ, rốt cuộc thì chuyên ngành huyền học này ở trường dạy cái gì? Phong thủy Âm Dương, hay là kinh dịch và bát quái.
Tóm lại, nhất định sẽ không học bắt ma diệt quỷ gì đó, bởi vì những trường phái đó mê tín quá nặng, dù có người chịu học thì nhà trường cũng không tìm được nhân tài thực sự trong lĩnh vực này để giảng dạy cho bọn họ.
Mỗi học thuật đều có quan điểm riêng của mình.
Ông cụ nhận Tống Tâm làm học trò, nhưng mà có chết thì ông ấy cũng không để cho Tống Tâm biết quá nhiều chuyện về môn phái.
Tuy nhiên, ông cụ đã bảo tôi và Tống Tâm phải đọc thuộc lòng những điều cơ bản trước, rồi mới có thể dạy cho chúng tôi một cách cặn kẽ và có hệ thống môn “Thuật kỳ môn độn giáp’’.
Nếu như chuyên ngành này có ích cho tôi học thuật Âm Dương, tôi có thể đến chuyên ngành của Trương Đình Khánh để nghe giảng.
Như vậy thì tôi sẽ có nền tảng huyền học.
Trong lòng đang hưng phấn suy nghĩ, đột nhiên Trương Đình Khánh nói: “Hiện tại, tòa nhà số hai không được yên ổn, tòa nhà số ba mới xây, nghe nói lúc đó có chuyên gia tư vấn nên vẫn luôn an toàn.
Nếu đàn chị có cơ hội thì chuyển đến tòa nhà số ba ở đi.”
Khi nghe Trương Đình Khánh nói tòa nhà số hai có vấn đề, còn cố ý khen tòa nhà số ba do Bạch đại nhân chỉ dẫn.
Bước chân của tôi dừng lại.
Sau khi tôi dừng lại, anh ta cũng dừng lại.
Trương Đình Khánh này không đơn giản, anh ta hẳn không phải là một sinh viên bình thường nghiên cứu lý thuyết huyền học Âm Dương.
Chỉ sợ là anh ta đã biết chuyện xảy ra ở khu ký túc xá số hai, nơi có một lão biến thái thích quấy rối nữ sinh.
Tôi cũng không biết, nếu lão biến thái kia thực sự tìm thấy cháu gái của mình, cháu gái của ông ta biết ông ta là một siêu cấp háo sắc, cô ấy sẽ đối xử với ông mình như thế nào.
Trong đầu hiện lên những suy nghĩ lộn xộn, nhưng vẫn tập trung nhiều nhất lên người Trương Đình Khánh này.
Chắc anh ta muốn đến nghiên cứu chuyên ngành huyền học Âm Dương ở trường chúng tôi, tôi có cần phải cho anh ta biết rằng tôi cũng là Âm Dương sư không?
“Sao vậy? Có phải chị nghĩ đến chuyện gì không ổn không?” Trương Đình Khánh khẩn trương, nhìn qua vẻ mặt của tôi, nhanh chóng đặt chồng sách ở trong tay xuống đất.
Đầu ngón tay