Tôi biết ở trên nóc tòa nhà ký túc xá của trường chúng tôi có một bể nước.
Một số người thì có thể rất quen thuộc với bể nước này nhưng có một số người thì chưa bao giờ nghe nói qua.
Cách đây vài năm, ở thành phố Ngọc Lan đều xây dựng bể nước trên nóc nhà, bể nước có thể chứa nước cho toàn bộ cư dân từ hai đến ba ngày.
Nếu như mất điện thì nhiều tòa nhà không có bể chứa nước sẽ không có nước để dùng.
Có bể nước thì dù mất điện, chỉ cần có bể nước thì sẽ không sợ không có nước để uống.
Tất cả nước trong tòa nhà ký túc xá của chúng tôi đều chảy xuống từ bể nước phía trên, nước này có vấn đề.
Nếu muốn biết tại sao cả tòa nhà ký túc xá lại trở nên yên tĩnh như vậy, e là phải đi lên xem tình huống của bể nước thì mới biết được nguyên nhân.
Tôi đi cầu thang lên tăng cao nhất, không có ảnh trăng, bên trên tối đen như mực, gió ở cửa chính rất mạnh, làn gió phả vào trên người tôi.
May mà tôi có Bắc Đẩu Huyền Ngư để phòng thân, vì vậy, tôi có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu trong bóng tối.
Tôi đi ra bên ngoài từ cánh cửa trên tầng cao nhất, làn gió buổi tối làm mái tóc của tôi tung bay.
Tôi nhìn thấy một bóng người mặc quần áo trắng đang ngồi trên nóc bể nước.
Bóng người kia có tóc bạc trắng, dù lưng ông ta hướng về phía tôi, tôi vẫn biết đó là lão đầu háo sắc.
Phía sau chiếc áo sơ mi có một đặc điểm, đó là nó có một cái lỗ lớn.
Ông lão đang phì phèo điếu thuốc lá trong miệng, kéo chiếc quần dài lên, duỗi cái chân gầy guộc và thối rữa của mình vào bể nước mà tất cả chúng tôi thường dùng để tắm giặt.
Vừa rửa chân, vừa lẩm bẩm nói: “Cái mông tròn một chút mới đẹp, sao con gái bây giờ lại gầy thế nhỉ? Nhưng mà… Cả đám đều có ngực lớn… Mình thích… Ha ha ha…”
“Vòng eo nhỏ kia mình cũng thích…” Trong khi ông ta đang cười rất phóng đãng, từ khóe miệng chảy xuống nước miếng, rơi xuống miệng bể nước.
Nước trong bể chảy xuống theo đường ống để cung cấp nước cho toàn bộ khu ký túc xá!
Hóa ra nước mà mọi người dùng để uống đều trộn lẫn nước miếng và nước rửa chân.
Từ từ!
Trong tiếng gió, dường như có rất nhiều âm thanh gào khóc thảm thiết.
Hình như là truyền ra từ bên trong bể nước, nhưng mà bể nước có dạng hình hộp chữ nhật, chỗ ông lão kia đứng cũng phải cao ít nhất hai ba mét.
Tôi bước từng bước về phía trước, mạnh dạn leo lên bể nước.
Tôi muốn từ miệng bể nước nhìn vào bên trong xem bên trong có quái vật gì không.
Tôi mới leo lên cầu thang sắt của bể nước được một nửa, cả người nhất thời lơ lửng giữa không trung.
“Cái thang” mà tôi giẫm lên thực chất là một thanh sắt không to bằng chiếc đũa.
Đột nhiên, tôi thấy ông lão hơi cúi đầu xuống, khóe miệng từ từ cong lên, lộ ra hàm răng đen, nở một nụ cười lạnh lẽo: “Cô bé… Cô có nhìn thấy cháu gái của tôi không?”
Một khuôn mặt già nua tái nhợt vừa xuất hiện ở trước mặt tôi khiến tôi suýt nữa toát mồ hôi lạnh.
Khuôn mặt của ông ta giống hệt bức tường trắng trong bệnh viện, trắng ởn.
Môi thối rữa không sạch sẽ, nói ra miệng sẽ khiến người ta có cảm giác hở ra hết.
Đôi mắt già nua vẩn đục kia không còn tiêu cự.
Tôi không biết đó có phải là ảnh hưởng tâm lý của mình hay không, tôi cảm thấy ông ta nhìn tôi say đắm.
Dường như cánh tay khô héo và thối rữa duỗi ra vô hạn, muốn vươn ra để chạm vào mặt tôi.
Gặp ông nội mày!
Hôm nay tôi nhất định phải bắt được lão ma đầu này, không thể để nó hại người ta nữa.
Tôi khác với Tư Mã Thanh, tôi không phải là người đại diện cho Âm Dương, tôi không thể ra vào cơ thể mình một cách tự do.
Ngay cả khi tôi có một chiếc nhẫn phỉ thúy ở trong tay, cũng không có cách nào cho phép tôi ra vào U Đô một cách tự do.
Bây giờ không có cách nào đưa nó đến U Đô, đành phải tàn nhẫn loại bỏ, để không nảy sinh thêm phiền phức.
Lòng bàn tay đã sớm khởi động chú Tam Thanh Phá Tà, nếu ông già này dám động vào tôi, tôi sẽ cho ông già không đứng đắn này một đòn.
Tôi nhìn chằm chằm vào ánh mắt không có tiêu cự của ông ta, lạnh lùng nói: “Tìm cháu gái mà lại tìm được đến nơi này, ông cụ, ông cũng rất giỏi!”
“Tôi… Cháu gái tôi đang ở ngay bên dưới.” Tôi nhìn thấy sự tủi thân và sợ hãi hiện lên trong mắt lão quỷ, ông già này chắc cũng biết tôi là một Âm Dương sư không dễ chọc.
Cơ thể cong cong của lão quỷ từ từ rụt lại, khuôn mặt trắng bệch ngày càng cách xa tôi.
Lời này của ông ta là có ý gì? Cháu gái của ông ta đang ở bên trong bể nước?
Tôi không yên tâm nên đành phải trèo lên xem có chuyện gì.
Người khác mang thai thì được ở nhà hưởng phúc, có lẽ còn có người chăm sóc.
Còn tôi thì ngược lại.
Thay đổi số mệnh của mình, đời này nhất định phải ăn cơm âm phủ.
Nguồn nước trong trường có vấn đề, dù không ai nhờ tôi giúp đỡ, tôi cũng phải lên xem, một mặt là bản năng nghề nghiệp của Âm Dương sư, mặt khác thì nó là ý tưởng ích kỷ của riêng tôi.
Bản thân tôi thường uống nước, tôi không phải là loại nhà giàu một phương, không thể uống nước trên núi Côn Lôn mỗi ngày.
Nếu không xử lý chuyện này thật tốt, sau này tôi muốn được uống nước sạch và miễn phí là rất khó.
Sau khi leo lên bể nước, tôi đứng trên cái bục vuông, mới phát hiện ra mình đang đứng ở một vị trí vô cùng bắt mắt.
Người ở dưới tòa nhà có thể dễ dàng nhìn thấy trên bể nước có người.
Cũng may, bây giờ đã là mười giờ tối, ngoại trừ mấy chú bảo vệ đang ngủ gật, trong khuôn viên trường vô cùng im ắng.
Tôi nhìn xuống tầng dưới một lúc, liền mặt đối mặt với ông già kia.
Sau đó, theo tầm mắt của ông già, tôi nhìn vào miệng của bể nước.
Không nhìn thấy thì không sao, vừa thấy khiến tôi sợ tới mức suýt nữa ngã xuống.
Âm khí ở đây rất nặng, phả vào mặt một cỗ sát khí, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân, xuyên qua làn khí hắc ám, nhìn xuống dưới, tôi nhìn thấy những thi thể của trẻ con đang trôi nổi trên mặt nước.
Những đứa trẻ này ngâm ở dưới này quá lâu, toàn thân sưng tấy, phù nề.
Nó không giống con người nữa, nó giống như một con búp bê làm bằng nhựa được bơm hơi.
Có một số thì nổi úp mặt xuống, một số lại úp mặt lên một cách kỳ lạ, mắt nhắm nghiền lại, trông rất kinh khủng và buồn nôn.
Toàn bộ nước ở trong bể nước đều là một mùi tanh hôi gay mũi.
Nhưng dù sao tôi cũng là mẹ của