Hít!
Sao giọng nói này nghe quen quen, quen thuộc đến mức rùng cả mình, trong lòng có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Không ngờ vào một buổi tối như thế này, trên nóc nhà khu ký túc xá số hai, tôi lại có thể gặp được nhân vật số một như vậy.
Tôi theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông có làn da trắng trẻo, trên người mặc một bộ đồ có tay áo rộng theo phong cách cổ đại đi tới.
Nói bộ quần áo kia giống Hán phục còn không bằng nói giống Tần phục.
Tần Thủy Hoàng thích màu đen, long bào của ông ấy đều là màu đen.
Sau khi Tần Tam Thế qua đời, đương nhiên phong tục này sẽ được kế thừa đến thời nhà Hán.
Đầu tóc gọn gàng sạch sẽ, trên eo có đeo một bầu hồ lô màu xanh.
Quả hồ lô kia cực kỳ tinh xảo, mặc dù ở trong bóng tối, nó cũng phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Ngọc tủy trong hồ lộ rất trong, bề mặt bóng loáng, nhẵn nhụi.
Trên lưng của anh ta còn đeo một thanh kiếm có một trăm ba mươi hai đồng tiền bằng đồng, sợi chỉ đỏ quấn quanh thân kiếm, mơ hồ lộ ra sát khí của sao Bắc Đẩu, thanh kiếm này còn tốt hơn so với cái Nam Cung Trường Mặc dùng, tiền thật của Ngũ Đế thời kỳ Ung Chính.
Hai mươi bốn Khai Nguyên thông bảo, mang theo khí chất nam tính mơ hồ.
Thứ này, có lẽ là được làm ra trước ông tổ Tam Thanh Đô, anh ta mặc với đeo trên người giống như trước đây khi Tư Mã Thanh trở thành một người đại diện cho Âm Dương.
Vậy mà… Người này hóa ra lại chính là Trương Đình Khánh, người bị giám thị bắt được đang sử dụng chú Duệ Não Linh Minh hai chiều.
Hơn nữa, lúc đang thi, anh ta còn bị cô giám thị hơn ba mươi tuổi lợi dụng nữa.
Tính tình Trương Đình Khánh lúc bình thường mềm mại, bây giờ đã là người đại diện cho Âm Dương lại phát ra sát khí lạnh lẽo.
Ôi chao!
Lúc đó anh ta nhìn thoáng qua liền biết bình đun nước có vấn đề, còn lấy chú Duệ Não Linh Minh để gian lận.
Đáng lẽ ra tôi phải đoán được anh chàng này không đơn giản, anh ta nhất định không phải là một thầy Âm dương bình thường.
Làm thế nào mà một thầy âm dương bình thường có thể có năng lực như vậy?
Dường như anh ta coi tôi như không khí, dưới chân đi một đôi ủng màu đen có đường viền bằng chỉ vàng chạm nhẹ xuống mặt đất, xuất hiện bên cạnh tôi giống như một cơn lốc xoáy màu đen.
Anh ta cởi hồ lô đeo bên hông xuống rồi đập mạnh vào đầu ông lão.
Lúc đó, hộp sọ của ông lão lập tức bị nứt, máu chảy ra từ vết nứt, chỉ có một con giòi chui ra khỏi đầu, ở bên ngoài thăm dò.
“Còn không mau cùng tôi trở về U Đô?” Lúc này, Trương Đình Khánh lạnh lùng giống như ván trượt băng, nắm chặt lấy cổ tay thối rữa của ông lão, lạnh lùng hỏi.
Người đại diện cho Âm Dương luôn chú trọng đến hiệu suất trong việc xử lý các vụ án, rất giỏi trong việc dùng sức mạnh đối phó với sức mạnh.
Nhưng ở giữa vẫn có một quy tắc, đó là nếu như quỷ hồn không mở miệng đồng ý, thì người đại diện cho Âm Dương không đủ tư cách để đưa quỷ hồn đi.
Đây là nơi mà người và ma có cấp độ khác nhau ở U Đô, cấp độ của quỷ hồn còn cao hơn, đó là biểu tượng cho quyền lợi của quỷ hồn.
Trên mặt ông lão đầy máu đỏ chảy ra, thân hình gầy gò không ngừng giãy dụa run rẩy: “Tôi không đi… Chính là không đi, tôi còn chưa tìm được cháu gái, cháu gái bảo bối… Rốt cuộc thì cháu ở đâu…”
Mặc dù ông lão này là một tên háo sắc nhưng khi nhắc đến cháu gái của mình, ông ta thực sự đã rơi nước mắt.
Chất lỏng đục ngầu từ trong hốc mắt trào ra, trong mắt hận sầu một cỗ chấp niệm.
Dường như kiếp này ông là chỉ có một ước muốn là tìm được cháu gái.
Thỉnh thoảng lợi dụng các cô gái đẹp, đó cũng chỉ là thuận tay làm việc mà thôi.
Trương Đình Khánh cũng không nể tình, tác phong làm việc lạnh lùng vô tình như Tư Mã Thanh.
Hồ lô màu xanh ở trong tay đập thật mạnh vào đầu của ông lão, vừa đập vừa hỏi ông lão: “Có đi không, có đi hay không…”
Ông lão thật sự bị đánh cho tơi bời, ba hồn bảy vía không yên thân, nhưng vẫn ngoan cố hét lớn: “Không, tôi chỉ muốn tìm cháu gái của tôi, mặc kệ anh có đánh chết tôi thì tôi vẫn đi tìm cháu gái tôi.”
Tôi mới chỉ nhìn thấy hai người đại diện cho Âm Dương trong cuộc đời này, ấn tượng để lại cho tôi chính là lạnh lùng vô tình.
Trong đó có Trương Đình Khánh, ban ngày thì rất trượng nghĩa ra tay giúp đỡ tôi, tính tình cũng rất nhẹ nhàng ôn hòa, đến buổi tối thì trở thành người đại diện cho Âm Dương, tính tình quái dị.
“Đừng đánh nữa.” Rốt cuộc tôi cũng không chịu nổi nữa, trầm giọng quát kêu dừng lại.
May mà Trường Đình Khánh chịu nghe lời tôi, dùng một cái bầu hồ lô màu xanh làm giống như ngọc thạch, nhìn ông lão đã chết này một cách nghiêm nghị, toàn thân lạnh lùng, toát ra khí chất cương nghị như sao Bắc Đẩu.
Đó chắc chắn là huyền môn chân chính của đạo giáo, nhìn qua còn mạnh hơn nhà họ Nam Cung.
Tôi nhìn anh chàng này đang đứng trong gió một cách kiêu hãnh trong bộ đồ màu đen, tôi sững sờ một chút rồi mới chậm rãi nói: “Tôi chỉ… Tôi chỉ muốn hỏi ông ta một câu.”
“Hỏi đi.” Vẻ mặt của anh ta không thay đổi, trong mắt vẫn là sự lạnh lùng.
Tôi hơi sợ anh ta, anh ta đến như gió, không hỏi thân phận của tôi là gì, tại sao tôi lại ở đây.
Phản ứng đầu tiên là phải trừng trị lão ma đầu này trước.
Vốn dĩ tôi muốn hỏi chuyện về cháu gái ông ta, nhưng nhìn thấy dáng vẻ công chính nghiêm minh của Trương Đình Khánh, tôi đành bó tay, đưa mắt sang, trước tiên phải giúp lão ma đầu này rửa sạch nghi án giết người, tránh việc ông ta bị người kia lấy hồ lô đập nát linh hồn cho đến chết.
“Ừm, ông cụ, cái nước xác trong bình đun nước.
Có liên quan gì đến ông không?” Đây là lần đầu tiên tôi có thái độ tốt như vậy đối với lão ma đầu này.
“Cô nói mấy con ma trong bể nước sao? Đó không phải là do tôi làm… Tôi chỉ là tới tìm cháu gái… Tôi tới đây rửa chân để nhìn xem có cháu gái tôi ở trong này hay không.” Khuôn mặt già nua, nhăn nheo như quả óc chó, máu chảy đầm đìa nhưng ông ta vẫn nhất quyết đi tìm