Tôi nhìn anh cảm giác lần này không còn sợ sệt như những lần trước, mà đổi lại khi nhìn kỹ hơn tôi thấy anh rất nam tính trong đáng tin cậy làm sao chứ không như tên ác quỷ đội lốt người kia.
Tôi cũng thắc mắc mãi không biết Đoàn và ông ta có mối quan hệ gì không vì nếu đúng như lời chị Dung bảo ông ta có một đứa em trai nhưng đã chết trong một vụ tai nạn giao thông cùng mẹ ông ấy, còn Đoàn lại là trẻ mồ côi anh ấy còn khẳng định cha mẹ đã chết từ khi cậu còn rất nhỏ họ làm sao có quan hệ huyết thống được.
Nếu như chỉ là nếu như thôi Đoàn anh ấy thật sự là em trai đã chết của Ông ta thì sao...!Tôi không dám nghĩ tới vì nếu là như thế tôi cũng sẽ rất hận anh.
****
Từ nhà ra sân bay đến giờ tôi cũng không nhìn thấy bóng dáng anh ra tiễn, thở dài một hơi tôi tự nhủ trong lòng: "Như vậy cũng tốt, tôi và anh ấy cũng chỉ được như vậy thôi không thể tiến xa hơn, chúng ta từ lúc đầu gặp nhau đã chẳng nói lên được điều gì ở tương lai"
****
Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, mặt Đoàn đỏ ửng, thở gấp trong giang phòng dù nhiệt độ máy lạnh rất cao nhưng cơ thể anh nóng bừng.
Chú Định chạy ra chạy vào lau người cho anh, ông sờ sờ trên cơ thể anh cảm thấy không ổn nên đã gọi thêm mấy anh công nhân ngoài đồng chạy vào đỡ Đoàn từ phòng đi xuống, nhưng lúc này anh lại luôn miệng bảo với chú Định:
- Con không sao, con muốn đi tiễn cô chủ, chú ơi chở con ra sân bay đi.
Chú Định quát mắng anh:
- Giờ này cô chủ đã bay rồi, con ra đó thì tiễn ai nữa lo sức khỏe của mình đi kìa.
- Nhưng con....
Anh được đưa vào bệnh viện chuẩn đoán bị bệnh sốt xuất huyết.
Nằm trong bệnh viện được hai hôm nhưng tình trạng vẫn không khá hơn, anh được chẩn đoán là sốt xuất huyết cấp độ ba, cả người vật vã li bì cơ thể anh trở nên lạnh và ẩm hơn.
Ông Định và Vú Hồng phải thay phiên nhau vào chăm sóc anh, đến gần khoảng một tuần sau sức khoẻ của anh cũng dần ổn định và được cho xuất viện.
Khi trở về nhà điều anh trông ngóng nhất là chiếc điện thoại, nhưng tới khi mở lên xem thì một cuộc gọi, một tin nhắn của người đó cũng không có, bản thân có chút hụt hẫng nhưng việc anh bệnh anh cũng dặn vú Hồng đừng kể cho cô ấy nghe....!Thời gian cũng thấm thoát trôi qua đến hơn tháng sau, anh và cô cũng chẳng liên lạc nữa, ngồi ngắm nhìn những hình ảnh trên instagram vừa mới cập nhật của Cảnh Phi trông cô vui vẻ hơn và còn có thêm rất nhiều bạn bè bên ấy, hình như đa số là người Việt Nam tất cả điều là con nhà giàu.
Anh lướt xem một hồi những tấm ảnh chụp chung, bỗng anh dừng lại trước một cái video được quay cùng một chàng trai nhìn chung trông họ cũng rất vui vẻ, anh vội thoát ra rồi quay trở vào công việc.
Chính thức vào ngày mai anh sẽ được nhận vào làm nhân viên trong công ty của ông chủ, được ông Hoàng nâng đỡ cho lên ngồi vào vị trí tổ trưởng nhưng anh từ chối, anh bảo muốn tự đi lên bằng chính sức lực của mình để mọi người trong công ty coi trọng anh hơn.
Đang tập chung làm việc thì tiếng tin nhắn tới, anh lật đật mở máy ra xem lúc đầu còn cầu mong cái