Đêm hôm ấy cũng là buổi sáng của bên Pháp, Cảnh Phi đang ngồi dưới bãi cỏ vẽ tranh phong cảnh ở trong trường.
Thì từ xa một bóng dáng cao lớn của một chàng trai, anh đi từ phía sau lưng chỗ cô đang ngồi, tay cầm một chai nước lạnh nhẹ nhàng không phát ra tiếng động.
Lúc tới gần chỗ cô, anh đưa chai nước lạnh áp sát vào mặt cô, làm cô giật mình quay lại nói lớn:
- Này, Hoàng Du!
- Uống nước đi, hôm qua làm sao vậy, thả cái icon mặt buồn trông xấu xí quá!
Cô cầm lấy chai nước, vừa mở nắp ra vừa nói:
- Tâm trạng nhớ nhà chút thôi.
Hoàng Du ngồi xuống kế bên nhìn cô uống nước, anh cười mỉm rồi pha giọng chọc ghẹo:
- Đợi hoàn thành xong công tác học hành ở đây thì mau dẫn tôi về nhà ra mắt ba vợ đi nha.
Sau khi nghe câu nói này từ Hoàng Du, cô cố gắng bịt chặt miệng đợi đến khi ngậm nước trôi xuống cuống họng thì mới dám mở tay ra rồi ho sặc sụa đến cả mặt cũng đỏ ửng lên.
Hoàng Du thấy vậy liền vuốt nhẹ vào lưng của cô rồi phân giải:
- Sao vậy? Tôi chỉ giỡn thôi mà.
Cảnh Phi xịn mặt nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn, cô cất giọng khó chịu nói:
- Ba tôi, ông ấy mà nhìn thấy ông thì chắc chắn sẽ từ chối ngay lần đầu gặp mặt.
Hoàng Du vỗ ngực hô to:
- Sẽ không có chuyện đó đâu, ai lại bỏ lỡ một chàng rể vừa giàu vừa đẹp trai lại còn thông minh như tôi được, Cảnh Phi mà chịu là tôi rước về liền đấy.
Cảnh Phi bình thản trả lời:
- Không, tất nhiên là không!
Anh cười gượng gãi đầu rồi đáp lại cô bằng giọng nghiêm nghị:
- Trừ khi Phi có người trong lòng, bằng không tôi sẽ theo đuổi tới cùng.
Tôi không trả lời cậu ta, thấy tôi im lặng không nói đến, Hoàng Du cũng không hỏi thêm gì.
Tôi của hiện tại chỉ ước câu nói vừa rồi sẽ phát ra từ người đó, ước gì anh ấy cũng nói như thế, vì khoảng cách quá lớn và vì cấp bậc của chúng tôi khác nhau, và… vì bản thân tôi vẫn còn ám ảnh những chuyện trong quá khứ.
Đó mới chính là lý do đẩy chúng tôi ra xa.
Tôi thật sự muốn biết anh đối với tôi là như thế nào! Là cô chủ hay là một cô gái đặc biệt nào đó trong lòng anh.
Ngày đầu tiên được nhận chức chính thức vào làm tại Công Ty của ông chủ, khá thuận lợi cho Đoàn vì ở đây hầu hết tất cả đều đã biết qua anh là người thường xuyên soạn thảo hợp đồng cho Công Ty và hợp đồng nào cũng được các đối tác ưng ý về cách trình bày cũng như những điều kiện thoả mãn cho đôi bên.
Nhưng người trình diện hợp đồng trước giờ không phải anh mà là người khác trong Công Ty này.
Nói sơ qua về Công Ty của ông Hoàng là một trong số các Công Ty lớn của Thành Phố, chỉ đứng sau hai Công Ty của nhà ông Huỳnh Đông và còn lại một cái là của cậu con trai lớn nhà ông Đông là ông Huỳnh Thành hay còn gọi là Ông Thành, người đã lấy đi sự trinh tiết của Cảnh Phi.
Gia tộc nhà họ Huỳnh lớn mạnh trong nước ai cũng biết đến, nhưng kèm theo đó là những tai tiếng mà cậu con trai cả Huỳnh Thành đem lại cho dòng họ này.
Ngoài Huỳnh Thành ra thì ông Đông còn có thêm một cậu con trai, nhưng không may mắn đã mất sớm vì tai nạn cùng với vợ của ông ấy.
Vì quá thương tiết cho vợ con nên ông quyết định nửa quãng đời còn lại sẽ làm từ thiện và thường xuyên đi lễ phật thờ cúng.
Nhưng đáp lại những gì ông đã cố gắng làm cũng không thể bù hết cho những tội lỗi của Huỳnh Thành đã gây ra.
Ông Thành là người ham mê gái còn trinh tiết, vì nghe một lời bói toán của bà thầy pháp, chỉ cần ông phá trinh được tất cả những cô gái lên giường lần đầu với ông thì cả đời ông Thành sẽ giàu sụn mà không cần phải đắn đo về công việc.
Nếu muốn vậy ở thời buổi phát triển như thế này, thì gái còn trinh là điều khó kiếm, chỉ