Lại qua mấy ngày như vậy, Tần Chung Việt cảm giác hình như năng lực chống lại áp lực của mình mạnh hơn rất nhiều.
Ít nhất xem như nuôi ra được cái đồng hồ sinh học lúc bốn giờ rưỡi —— hắn chịu không nổi phục vụ đánh thức của Tạ Trọng Tinh.
Vì lấy hành vi đồng hồ bấm giây tính thời gian của Tạ Trọng Tinh khiến khái niệm thời gian của Tần Chung Việt cũng trở nên khẩn trương hơn, chờ hắn phản ứng lại thì nhận ra đã thật lâu rồi hắn chưa từng đụng tới điện thoại.
"Nền tảng hiện tại của cậu đã tốt hơn rất nhiều, xem ra mấy ngày này học bằng cách ghi nhớ là có tác dụng." Tạ Trọng Tinh rất vui mừng.
Tần Chung Việt sợ y muốn thưởng cho hắn nên vội vàng nói: "Tôi còn kém xa lắm, tôi muốn tiếp tục nỗ lực!"
Tạ Trọng Tinh kinh ngạc vì hắn tự giác ngộ được, y nhìn Tần Chung Việt, thành khẩn mà nói: "Cậu có tấm lòng này, tôi thật sự rất vui, mấy ngày nay cậu vất vả rồi, hiện tại chỉ cần kiên trì thêm 47 ngày nữa thôi là khổ tận cam lai."
Rồi nói tiếp: "Đúng rồi, đây là quà tôi cho cậu."
Y nói rồi lấy ra một cái hộp.
Tần Chung Việt: "......"
Hắn nhìn cái hình dạng kia thì dự cảm có chút không tốt, "Bên trong là cái gì á?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu có thể mở ra nhìn xem."
Tần Chung Việt duỗi tay qua đó, chậm rãi mở ra, bên trong quả nhiên là một cái ly tự sướng.
Đáng ch.ết, hắn rốt cuộc đang chờ mong cái gì chứ?
Mặt Tần Chung Việt đỏ lên, cổ họng khô khan mà nói: "Tôi không cần nó!"
Tạ Trọng Tinh có chút kinh ngạc, "Vì sao?"
Tần Chung Việt nói: "Bởi vì chỉ có vợ của tôi mới có thể dùng thôi!"
Tạ Trọng Tinh: "Hả?"
Tần Chung Việt thâm trầm nói: "Cậu nghĩ xử nam là định nghĩa như thế nào? Nếu dùng những thứ khác, tôi đây còn là xử nam sao?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Chung Việt hỏi Tạ Trọng Tinh, "Cậu nghĩ gì á? Cậu cảm thấy dùng cái này thì tôi còn là xử nam sao?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Chung Việt thấy y không nói lời nào thì có xíu xiu sốt ruột, "Sao cậu không nói lời nào vậy!"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Cậu muốn tôi nói cái gì?"
Tần Chung Việt hoang mang đáp: "Cậu muốn nói cái gì thì nói cái đó, hỏi tôi làm gì chớ?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Đúng là tôi từng có nghe lời đồn đô thị đó là nếu luôn giữ gìn tấm thân xử nam đến 25 tuổi thì sẽ đạt được lực lượng thần kỳ nào đó, không phải vì mục tiêu này mà cậu phấn đấu đó chứ?"
Tần Chung Việt nói: "Vậy thì không phải, tôi chỉ cảm thấy tôi phải trung thành với bà xã tương lai của tôi thôi."
Tạ Trọng Tinh cảm thấy hứng thú, "Cậu tin Cơ Đốc à?"
Tần Chung Việt sửng sốt một chút, nói: "Tôi tin khoa học."
Tạ Trọng Tinh nhìn chằm chằm hắn, Tần Chung Việt bị y nhìn đến có chút không được tự nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Trọng Tinh nén cười: "Không nghĩ tới cậu là một chàng trai tốt biết yêu quý thân thể của mình như vậy."
Tần Chung Việt lập tức thả lỏng, rất đắc ý, lặng lẽ nói ở bên tai y: "Cậu không biết đâu, mấy tên bạn kia của tôi đều rất thích chơi, bao dưỡng vài nữ sinh, còn đổi bạn gái cho nhau, thậm chí cùng nhau chơi nữa, tôi thì không thích như vậy, tôi cảm giác nó rất là dơ, cũng cực kỳ không tôn trọng người khác nữa, về sau vợ của bọn họ khẳng định rất khó chịu trong lòng, nếu tôi thích một người, tôi luyến tiếc làm người đó khó chịu trong lòng."
Tạ Trọng Tinh lại đổi mới cái nhìn một lần nữa với Tần Chung Việt, "......!Cậu làm rất đúng, nhưng đối với người bên cạnh đều là người xấu* mà nói, bảo trì thanh tỉnh cũng là một loại sai lầm, cậu như vậy, bạn bè cậu không xa lánh cậu sao?"
(*)nghĩa gốc 污浊 – ô trọc: đồ dơ, bẩn, đục.
Tần Chung Việt nói: "Ngược lại thì không, dù sao cũng cùng nhau lớn lên mà, chẳng qua bọn họ rất thích nhét con gái cho tôi, lúc đi tham gia tiệc rượu, nếu quá muộn lười về thì tôi sẽ ở khách sạn, thời điểm này mở cửa sẽ thấy có một cô gái nằm ở trên giường tôi, còn ăn vạ không đi, tôi lập tức thay đổi phòng ngủ, kết quả bạn tôi nhắn tin nói là đưa cho tôi ngủ."
"Số lần nhiều như vậy, tôi sẽ không ngủ ở phòng ngủ tôi đặt lúc đầu nữa, đành đặt phòng khác tạm chấp nhận cả đêm." Hắn nói xong, còn thở dài một hơi, bộ dáng rất buồn rầu, "Cậu xem đó, tôi không ngăn cản bọn họ chơi như vậy nha, cũng không nói đạo lý lớn này nọ với bọn họ luôn, bọn họ hay thích kéo tôi chơi cùng nên tôi cũng có thể lý giải bọn họ, có thứ tốt sẽ chia sẻ cùng với bạn bè, tâm tình này thì tôi hiểu được, nhưng có một số việc chúng tôi không thể thực sự nói cùng nhau."
Tạ Trọng Tinh an tĩnh nghe, chờ hắn nói xong mới nghiêm túc mở miệng: "Cậu làm rất đúng."
Được khen kìa! Tần Chung Việt có chút kích động, "Cậu cũng cảm thấy như vậy đúng không! Tôi làm vậy là không có sai, cậu ngẫm lại thử nha, bọn họ chơi dữ dội như vầy, nếu nhiễm bệnh, trở về sẽ lây cho vợ con của họ, vậy bọn họ cũng quá thảm rồi."
Tạ Trọng Tinh nói: "Khó mà nói được, nếu cậu muốn tôi kiến nghị thì tôi sẽ kiến nghị là, nếu cậu theo chân bọn họ thì tốt nhất phải giữ khoảng cách một chút."
Tần Chung Việt: "......"
Từ từ, hình như đời trước bọn họ từng có đoạn đối thoại giống vậy rồi thì phải......
Tạ Trọng Tinh nói: "Loại bạn bè vẫn luôn từ chối và vi phạm mong muốn của cậu mà còn gượng ép nhét phụ nữ cho cậu này, thật ra có thể rời xa."
Tần Chung Việt: "A......"
Tạ Trọng Tinh nói: "Bọn họ có thể là không có ý xấu, nhưng cậu chỉ lo quá mức cho thân mình thì bọn họ cũng sẽ không thoải mái, thật ra tâm lý này rất thường thấy, nếu cậu vẫn luôn theo chân bọn họ chơi thì về sau sẽ còn rất nhiều chỗ khiến cậu không thoải mái, bởi vì người nhân nhượng vẫn luôn là cậu."
Tần Chung Việt: "......"
Tạ Trọng Tinh nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp có sự thông thấu hiểu rõ không giải thích được, "Bọn họ vẫn luôn nhét phụ nữ cho cậu, cậu có từng mạnh mẽ cự tuyệt không?"
Tần Chung Việt: "......!Tôi cự tuyệt mà."
Tạ Trọng Tinh nói: "Mạnh mẽ không?"
Vẻ mặt Tần Chung Việt dại ra, "......Chắc là rất mạnh hen?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Xem đi, chính là do cậu quá dung túng với bạn bè mới có thể để cho đối phương luôn thăm dò điểm mấu chốt của cậu đó, tôi còn nghĩ sau này chỉ sợ cậu ăn không ít cú té ngã trên người bạn cậu đâu."
Y nói xong còn làm vài cái ví dụ, "Như cho bạn bè mượn mấy ngàn vạn mở công ty nè."
"......" Vẻ mặt Tần Chung Việt hoảng sợ
Đậu! Em ấy làm sao biết được!!
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn lộ ra vẻ mặt này thì có chút khó hiểu, ngay sau đó hình như hiểu được, "Cậu đã cho bạn bè vay tiền rồi?"
Tần Chung Việt run run rẩy rẩy mà nói: "Cho mượn, mượn rồi."
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Bao nhiêu?"
Tần Chung Việt nói: "Hiện tại mà nói, cũng chỉ 50