Tạ Trọng Tinh thấy hắn lớn tiếng nói xong, cả người an tĩnh lại bèn an ủi nói: "Cậu sẽ không trọc, yên tâm đi, nếu chỉ rụng tóc thôi thì thức đêm mệt nhọc đúng là sẽ rụng tóc, chỉ cần làm việc và nghỉ ngơi bình thường kèm theo dinh dưỡng ổn định, hẳn là sẽ không có vấn đề gì về phương diện này."
Tần Chung Việt thất thần đồng ý.
Tạ Trọng Tinh thấy hắn thật sự để ý mới đại phát từ bi nói: "Nếu cậu lo lắng như vậy, về sau có thể ngủ sớm nửa tiếng."
Tần Chung Việt vui vẻ, "Ngủ sớm nửa tiếng?"
Tạ Trọng Tinh: "Sau đó bốn giờ dậy."
Tần Chung Việt: "......"
Ồ vậy thì không cần ha.
*
Thời gian lại trôi nhanh qua mười ngày, rất nhanh, khoảng cách kỳ thi đại học chỉ còn ba ngày.
Tạ Quốc Húc thuê một cái phòng trọ ở gần Ngũ Trung, cũng không ra ngoài đi làm——hiện tại thanh danh ông ta ở thành phố A xem như thúi lắm rồi, mà ông ta lại xem trọng mặt mũi, càng không muốn thấy người khác châm biếm mình nên mới cùng Lưu Tú hai người giúp con trai thi cử.
Hiện tại Tạ Tử An không dám oán trách trường học dạy không tốt, giờ bộ dáng gì của cậu ta ba mẹ đều biết hết rồi, bị tàn nhẫn bắt đi học cũng không dám nói gì nữa.
Tất nhiên cũng từ bỏ trò chơi, nhưng dưới sự khuyên bảo của Lưu Tú, Tạ Quốc Húc không tịch thu điện thoại của Tạ Tử An.
Đúng là vì như vậy mà Tạ Tử An mới có cơ hội tiếp tục nhắn tin cho Kim Nhụy.
Đương nhiên, tất cả tin nhắn đều không được trả lời lại, nhưng Tạ Tử An tự nhận là còn hiểu biết Kim Nhụy, khẳng định cô nàng không phải xuất phát từ chính ý nguyện của mình mà chia tay với cậu ta, không bị cô kéo vào danh sách đen chính là chứng cứ, bởi vậy cậu ta rất ăn vạ.
Đến bây giờ, Kim Nhụy đã bắt đầu đáp lại cậu ta.
Tuy rằng chỉ trả lời một ít "Ừm" "Ồ" đơn giản nhưng Tạ Tử An càng thêm tin tưởng.
Kỳ thi đại học sắp tới, vốn dĩ cậu ta phải nên chuyên tâm, nhưng lời Kim Quỳ nói thì cậu ta còn nhớ, cô nàng nói Kim Nhụy muốn ra nước ngoài.
Cái từ ra nước ngoài này cách cậu ta rất xa, gia đình có thể cho con ra nước ngoài thì giàu cỡ nào chứ?
Nếu cậu ta có thể bắt lấy Kim Nhụy, có phải cũng có thể ra nước ngoài hay không?
Tạ Tử An đầy đầu đều là ý tưởng bám váy con gái đàn bà, bởi vậy càng thêm vội vàng muốn giữ được cô.
Mấy ngày nay Tạ Tử An hao hết miệng lưỡi, cuối cùng vẫn hẹn được Kim Nhụy ra ngoài.
Trường Ngũ Trung trước khi thi đại học sẽ được nghỉ hai ngày, sau buổi tan học chiều nay thì không còn tiết nữa, sau khi thi đại học xong mới được nghỉ thật sự.
Tạ Tử An được nghỉ học thì gọi điện thoại cho Lưu Tú nói chuyện này, Lưu Tú có chút chanh chua nói: "Nếu mày có thể thi đậu trường đại học nào tốt tốt, mấy con bé như vậy còn không phải tùy tiện mày chọn à, con mắt mày cũng bé quá rồi đó."
Tạ Tử An nói vài câu cho có lệ rồi cúp điện thoại, trong lòng bị lời Lưu Tú nói làm cho bực bội và buồn bực.
Vóc dáng cậu ta không tốt, không đến1m7, chỉ có một khuôn mặt coi như nhìn được nhưng cũng chỉ thanh tú mà thôi.
Đương nhiên làm ba mẹ đều cảm thấy con trai mình ngàn tốt vạn tốt, thậm chí Lưu Tú còn cảm thấy cậu ta đẹp hơn Tạ Trọng Tinh đẹp ngàn vạn lần, nhưng cậu ta biết, thật ra bản thân mình lớn lên không đẹp bằng Tạ Trọng Tinh, cậu ta cực kỳ mờ nhạt khi ở trước mặt Tạ Trọng Tinh, ít nhất hai người họ đi ra ngoài, ánh mắt mọi người đều sẽ dừng trên người Tạ Trọng Tinh, mà không phải cậu ta.
Đối với triển vọng yếu ớt của mình, Tạ Tử An cảm thấy Kim Nhụy hẳn là đứa con gái điều kiện tốt nhất mà cậu ta có thể bắt lấy.
Tạ Tử An tới địa điểm mình đã hẹn với Kim Nhụy rồi, nhưng nhìn thấy lại là hai người Kim Nhụy và Kim Quỳ.
Tạ Tử An thấy Kim Quỳ thì sắc mặt lập tức xụ xuống, Kim Quỳ thấy cậu ta thì cười tủm tỉm nói: "Không ngại khi tôi cùng đến đây chứ?"
Kim Nhụy ở bên cạnh hơi áy náy đáp: "Em gái tôi nói muốn tới."
Tạ Tử An cố rặn nụ cười, nói: "Không ngại."
Kim Quỳ tựa như lơ đãng mà nhắc tới: "Anh của anh thi thử đã có thể đạt 735 điểm rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Thủ Khoa tỉnh chính là anh ấy, thật đáng mừng đó nha, Tạ gia có được Thủ Khoa tỉnh, mộ phần tổ tiên sắp có khói xanh* rồi ha."
*Thuật ngữ người Tung Của: dùng để chỉ người có công lớn hoặc trở thành quan chức cấp cao.
Nhưng nó cũng chỉ một sự châm biếm và nguyền rủa.
Sắc mặt Tạ Tử An nhăn nhó một chút, âm dương quái khí đáp: "Chưa thi đại học thì chưa biết được, lỡ như không phát huy tốt thì ngay cả một trường cũng vào không nổi, vậy rất mất mặt."
Kim Quỳ nói: "Anh không cần lo lắng cái này, tôi tin tưởng anh của anh cho dù dùng chân giải bài thi cũng có thể làm tốt hơn anh."
Tạ Tử An cả giận: "Kim Quỳ, có phải cô cố ý tới chọc tức tôi đúng không!?"
Kim Nhụy ở bên cạnh hoà giải, "Thôi thôi, bớt tranh cãi đi."
Kim Quỳ không nghe Kim Nhụy, nói: "Em nói thật hết mà."
Ngực Tạ Tử An kịch liệt phập phồng nhưng cũng không nói gì tiếp.
Kim Quỳ nói: "Không phải anh mời chị tôi xem phim à? Mau xem xong rồi về thôi, chúng tôi còn muốn ôn tập nữa."
Tạ Tử An bất mãn thanh toán tiền vé xem phim cho ba người, nhân lúc Kim Quỳ đi WC, cuối cùng cậu ta cũng tìm được cơ hội nhỏ giọng nói với Kim Nhụy: "Xem phim xong, anh dẫn em đi chỗ này."
Kim Nhụy cực kỳ do dự nhìn bóng dáng Kim Quỳ rời đi, Tạ Tử An tiếp tục nói: "Em nói một tiếng với em gái em, để nó về nhà trước đi."
Kim Nhụy nhỏ giọng nói: "Không được đâu, em tôi sẽ tức giận đó."
Tạ Tử An có chút bực bội, trước kia Kim Nhụy rất nghe lời cậu ta, hiện tại nhà cậu ta vừa xảy ra chuyện thì cái gì cũng thay đổi, cậu ta nỗ lực đè lửa giận bất mãn xuống, giọng điệu mềm đi vài phần, "Nhụy Nhụy, em gái em vẫn luôn đi theo chúng ta, giống cái bóng đèn vậy đó, em không thấy ngại hay sao?"
Thấy Kim Nhụy không nói gì, Tạ Tử An mới nói tiếp: "Anh biết là lúc trước chuyện của Tạ Trọng Tinh bị làm loạn có hơi lớn, nhưng nếu ba mẹ anh thật sự ngược đãi nó thì nó cũng sẽ không bình an lớn lên như giờ, hơn nữa việc học cũng không cho nó thiếu thốn, nó có thể lớn đến cái tuổi này, ba mẹ anh không có công lao cũng có khổ lao, em đừng nghe người khác nói, đó đều là giả hết đó.
Anh tốt với em bao nhiêu em còn không rõ sao? Anh biết em còn thích anh......"
Cậu ta còn chưa nói xong thì đã nghe được âm thanh quen thuộc truyền đến từ sau lưng, sống lưng cậu ta đột nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tạ Trọng Tinh.
Dáng người Tạ Trọng Tinh cao gầy thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nên không ít cô bé nhỏ tuổi trong rạp chiếu phim liên tục nhìn về phía y, nghiễm nhiên y đã trở thành một phong cảnh.
Lớn lên xinh đẹp chính là sự ưu đãi này, con gái xinh đẹp cũng sẽ vì nó mà khom lưng, Tạ Tử An đã biết rõ sự thật này, nhưng khi thật sự thấy hai cô gái diện mạo xinh đẹp khí chất ưu nhã đi đến chỗ Tạ Trọng Tinh và một chàng trai