Thân hình Tần Chung Việt ở trong thành thị vùng sông nước Giang Nam này thật sự rất nổi bật, bây giờ hắn đã cao 1m87, hơn nữa về sau còn có thể cao hơn, cuối cùng cao tới 1m92.
Hắn không chỉ có vóc dáng cao, mà dáng người còn rất cường tráng, so với Tạ Tử An giống gà con thì cả người hắn như một ngọn núi lớn.
Tạ Tử An trước giờ chỉ bắt nạt kẻ yếu, nay bị Tần Chung Việt xách lên không khách khí như vậy, cảm giác ánh mắt mọi người tại rạp chiếu phim đều tập trung hết lên người cậu ta thì nhất thời hổ thẹn và khó chịu, cậu ta nỗ lực giãy giụa vài cái, phát hiện cánh tay Tần Chung Việt như thép khó có thể lay động, cậu ta căn bản không có cách nào tránh thoát được nên âm thanh lập tức yếu xuống, "Cậu làm gì vậy? Cậu mau buông tôi xuống, tôi không nói chuyện với cậu mà."
Tần Chung Việt nghiêm túc đáp: "Mày còn nói mấy lời như khỉ gió này nữa, tao dùng giày đập miệng mày giờ!"
Nói xong còn thật tình nâng chân lên, một cái tay khác muốn cởi giày ra.
Tạ Trọng Tinh: "......"
Kim Quỳ & Kim Nhụy: "......"
Tạ Tử An sợ hắn thật sự dùng giày đập miệng cậu ta nên nhanh chóng xin tha: "Tôi không nói, không nói nữa, cậu mau buông tôi xuống!"
Tần Chung Việt "À" một tiếng, "Vậy mày nói mày sai rồi, là cả nhà mày lòng lang dạ sói khắt khe với Tạ Trọng Tinh, nói với xin lỗi cậu ấy, xin cậu ấy tha thứ cho mày ——đương nhiên cậu ấy không thể tha thứ cho các người, nhưng những lời này mày cũng không thể không nói, không cần nghĩ đúng lý hợp tình mà thấy cậu hãm hại một nhà của mày như vậy, là ai hại ai tốt nhất mày nên làm rõ ràng.
Mau nói!"
Mặt Tạ Tử An đỏ lên, đầy mặt là xấu hổ và giận dữ không chịu được, "Tao không nói, dựa vào cái gì mà tao phải nói!"
Tần Chung Việt nói: "Dựa vào việc tao lập tức cởi giày đập miệng mày."
Tạ Tử An: "......"
Tạ Tử An nhìn về phía Kim Nhụy, cầu xin: "Nhụy Nhụy, em mau nói cậu ta buông anh xuống đi."
Kim Nhụy còn chưa nói lời nào, Kim Quỳ đã kéo cô lại, Tần Chung Việt nói: "Ai cầu tình cũng không được, cậu ta còn dám mắng Tạ Trọng Tinh, tôi mà để cậu ta mắng nữa là cậu ta vẫn mắng tiếp, không giáo huấn thì cậu ta thật đúng là cho rằng mình mới là người bị hại."
Hắn nói xong còn thật sự bỏ giày ra, cái chân cởi giày ra kia cứ như vậy đạp lên sàn nhà trơn bóng.
Giày của Tần Chung Việt cơ bản chỉ mang một đến hai lần, dù cố cũng sẽ không mang nhiều lần, bị bẩn cũng không mang, nhưng khi mang thì vô cùng yêu quý nó nên mặt giày rất sạch sẽ, cho dù bị giày đập một phát như vậy, hệ số thương tổn rất nhỏ nhưng vũ nhục thì cực lớn.
Tạ Tử An thấy Kim Nhụy không dám lên tiếng, thậm chí trong ánh mắt mọi người còn lui ra phía sau vài bước, cách cậu ta xa hơn một ít thì không khỏi phẫn nộ.
Đồng thời cũng ý thức được không ai có thể cứu cậu ta, đại trượng phu co được dãn được, mặt cậu ta đỏ lên, khuất nhục mà làm theo lời Tần Chung Việt nói: "......!Là tôi sai rồi, là tôi lòng lang dạ sói, không biết xấu hổ......!Được chưa, cậu mau buông tôi xuống đi!"
Tần Chung Việt quay đầu hỏi Tạ Trọng Tinh, "Cậu thấy cậu ta như vầy được chưa?"
Tạ Trọng Tinh bình luận: "Không chân thành."
Tần Chung Việt ổn trọng gật gật đầu, "Tôi cũng thấy vậy."
Sau đó quay đầu nhìn về phía Tạ Tử An, "Mày nói một lần nữa, khi nào thái độ đúng rồi thì khi đó mới thả mày xuống."
Hắn nói xong còn đưa giày cho Tạ Trọng Tinh, "Tinh Tinh cậu giúp tôi cầm một chút."
Vẻ mặt Tạ Trọng Tinh bình tĩnh nhận giày của Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt có tay không rồi thì lập tức thay đổi tay xách Tạ Tử An, sau đó lắc lắc cái tay ban nãy nâng Tạ Tử An, ghét bỏ nói: "Mày nặng thật à, suýt nữa tao xách không nổi luôn đó, đã lùn rồi còn nặng như vậy, khó trách không cao nổi."
Tạ Tử An: "......"
Tần Chung Việt nói: "Mau nói, nếu không tao treo mày lên cột điện giờ."
Tạ Tử An đành phải chịu nhục mà nói lại lần nữa, Tần Chung Việt trầm ngâm một lát mới nói: "Trong mắt mày có ba phần thù hận, ba phần không cam lòng, ba phần lửa giận, một phần ghen ghét.
Sao cứ không chân thành hoài như vậy vậy, nói một lần nữa!"
Tạ Tử An: "......"
Mẹ nó mày làm sao nhìn ra từ trong ánh mắt tao nhiều thứ như vậy chứ??
Tần Chung Việt thay đổi tay lần thứ ba, "Mày nói nhanh đi à, tao mà tiếp tục nữa thì coi như tao cử tạ luôn đi."
Nhân viên công tác ở rạp chiếu phim đi tới, thật cẩn thận hỏi: "Các cậu đây là?"
Tạ Trọng Tinh mỉm cười nói với chị gái: "Tụi em đều là bạn học, đang đùa giỡn thôi ạ."
Tạ Tử An lập tức kêu lên: "Không phải, bọn họ đang bắt nạt tôi đó! Chị báo cảnh sát bắt bọn họ giúp tôi nhanh lên!"
Tần Chung Việt giận, hắn mặc kệ nhân viên công tác, xách theo Tạ Tử An đi đến thang máy.
Nhân viên công tác muốn đuổi theo, Tạ Trọng Tinh nhìn thoáng qua Kim Quỳ nên Kim Quỳ lập tức ngăn chị lại và nói: "Tụi em là bạn học thật mà, vừa rồi tụi em còn cùng nhau mua vé nữa đó, đây.
Vé liền nhau ạ."
Đưa vé của bọn họ cho nhân viên công tác nhìn thử, nhân viên công tác mới mất hơn phân nửa nghi ngờ, hơi do dự mà trở lại tiếp tục vị trí làm việc.
Một lát sau, Tần Chung Việt đẩy Tạ Tử An ra, sắc mặt Tạ Tử An khó coi mười phần, hốc mắt đã đỏ, không còn khí thế kiêu ngạo vừa rồi nữa, đành cúi đầu nói với Tạ Trọng Tinh: "Xin cậu tha thứ cho tôi, trước kia tôi không nên đối xử tệ với cậu như vậy, nhà chúng tôi đã ngược đãi cậu, là tôi sai rồi, là ba mẹ tôi sai rồi."
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, nói: "Tôi không tha thứ cho cậu, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa."
Tần Chung Việt vỗ vỗ bả vai Tạ Tử An, "Về sau thấy Tinh Tinh thì mày tự giác một chút, đừng để cho cậu ấy thấy mình, đã rõ chưa?"
Tạ Tử An cúi đầu không nói lời nào.
Tần Chung Việt nói tiếp: "Cứ như vậy đi, về sau đừng để cho tao nghe thấy mày nói mấy lời khỉ khô này nữa, nếu không xem tao dạy dỗ mày ra sao."
Hắn có một khuôn mặt điển trai rực rỡ kia, nói lời nói tàn nhẫn cũng thành hơi hơi mềm mại, nói cách khác, cả người hắn có chút khó có thể nắm bắt được.
Tựa như lúc này, Tạ Trọng Tinh cũng không biết hắn sẽ thật sự cởi giày ra.
Tần Chung Việt lấy lại giày mình từ trong tay Tạ Trọng Tinh, đang muốn mang vào thì đột nhiên thở dài một hơi rồi nói: "Giày này năm trước là bản giới hạn, chỉ mang hai lần mà đã dơ rồi, không mua được nữa."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Điểm chú ý của hắn luôn rất kỳ quái.
Tần Chung Việt lại nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Sắp đến giờ rồi, đi, chúng ta đi xem phim đi."
Lại hỏi Tạ Trọng Tinh tiếp: "Vừa rồi tên này không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu đó chứ?"
Tạ Trọng Tinh lắc đầu đáp: "Không có."
Tần Chung Việt nở nụ cười, "Vậy được, khó được dịp thả lỏng, nhất định không thể vì loại người này mà ảnh hưởng tâm tình, đi thôi, soát vé nào."
Kim Quỳ nhỏ giọng mà nói: "Em cũng mua vé Howl, chúng ta cùng nhau xem đi."
Mặt Tạ Tử An đầy sự khó chịu, trong lòng tràn đầy lửa giận, "......!Vé tôi mua thì sao?"
Kim Quỳ càng không thèm nhìn tới cậu ta, đáp trả: "Anh lấy về tự xem đi, tôi không muốn xem nó đâu."
Tạ Tử An lại nhìn về phía Kim Nhụy, Kim Nhụy không dám nhìn cậu ta, "......!Tôi, tôi đi với em tôi."
Tạ Tử An mới phát hiện đứa con gái vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng trước mặt mình này, vậy mà cũng bắt đầu không nghe theo cậu ta thì không khỏi tức giận, cậu ta không thể trêu vào Tần Chung Việt, Tạ Trọng Tinh cũng không thể trêu vào, Kim Quỳ cũng đồng dạng không thể trêu vào, nhưng Kim Nhụy, cô ta dựa vào cái gì?
Tạ Tử An bắt đầu làm mình làm mẩy với Kim Nhụy: "Tôi tốt với cô như vậy, kết quả là cô đối xử với tôi như vầy sao? Ngay cả xem phim cũng không đi với tôi, có phải cô khinh thường