Tối đó, đúng 7 giờ Hải Thiên đưa Nguyệt Vy về lại căn hộ.
Rõ ràng chỉ là một đêm nhưng dài như mấy ngày.
Cô không thể chịu đựng được cảm giác áp bức khi ở bên cạnh Hải Thiên.
Xe ô tô vừa dừng xuống trước cổng chung cư, Nguyệt Vy đã gấp gấp mở cửa bước xuống, không ngoái đầu nhìn lại mà chạy thẳng vào trong.
Đến khi vào đến thang máy, cửa thang máy chưa kịp khép lại thì đã bị một bàn tay cản lại.
Hải Thiên thong dong bước vào.
Nguyệt Vy trừng mắt nhìn anh, trong mắt dày đặc sự chán ghét.
Hải Thiên nhận ra ánh mắt khó chịu của cô, cũng chỉ cười một cái, xoa xoa đầu cô, hờ hững hỏi một câu: "Nhìn gì?"
Nguyệt Vy không trả lời, lườm anh một cái sắc lẹm rồi lờ đi.
Thang máy lúc này cũng đóng lại, không gian chật hẹp chỉ còn lại hai người.
Không ai nói với ai câu nào, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề.
Cô đứng cách xa anh một khoảng, đôi chân gầy đứng trên giày cao gót run run.
Đến giờ phút này, cảm giác đau đớn trên cơ thể vẫn chưa nguôi ngoai.
Vừa đứng một lúc, mồ hôi trên trán đã nhễ nhại.
Từng nghe nói lần đầu rất đau nhưng không nghĩ lại đau đến mức này.
Cả người cảm giác như bị xe tải nghiền qua, rã rời nhức nhối, lông mày thanh tú khẽ cau lại.
Cô hít một ngụm khí lạnh.
Hải Thiên nhìn thấy biểu hiện lạ lẫm này của Nguyệt Vy, anh nghiêng người chạm tay vào trán cô, lo lắng hỏi: "Vy, em sao vậy?"
Cảm nhận bàn tay Hải Thiên đang ở trên trán mình, Nguyệt Vy lập tức hất văng ra, cô hét lên: "Đừng chạm vào tôi"
Cô thở phì phò, nhìn anh bằng đôi mắt tức giận.
Hải Thiên có chút sững sờ.
Không nghĩ là Nguyệt Vy lại phản ứng mạnh như vậy.
Thấy cô gái nhìn anh đầy bất mãn, cô nép mình vào vách thang máy, giống như chỉ hận không thể dán vào vách tường.
Hải Thiên giận tái mặt, anh bỗng nhiên lại gần, ép sát cô vào góc thang máy, nâng cằm cô lên: "Nên nhớ, em đã đáp ứng cái gì? Đừng bày ra vẻ mặt này với anh"
Đôi mắt Nguyệt Vy đã đỏ hoe: "Tôi đáp ứng anh cái gì? Tôi không nhớ?"
"Ha! ˆ Hải Thiên bật cười nhưng ánh mắt không gấu được giận dữ, anh siết chặt cảm cô: "Không nhớ.
Em giỏi lắm Nguyệt Vy"
Cô nhóc này đúng thật là cứng đầu.
Anh nói sẽ không tung những bức ảnh kia ra ngoài, với điều kiện cô từ nay chuyển đến đây sống với anh, cách xa tên Chu Thiệu Khiêm đó ra.
Cô liền gật đầu đồng ý, nhưng xin anh rằng: "Tôi muốn về nhà lấy ít đồ.
Hồ sơ, giáo án đều ở nhà.
Không thể không lấy"
Bộ dạng hết sức nhu thuận ngọt ngào, giọng nói êm tai dịu dàng, anh nhìn mà tâm can như muốn nhũn ra, đúng là anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân, tất nhiên là anh đồng ý.
Nhưng bây giờ thì anh mới nhận, cô gái lém lỉnh này chính là muốn dụ dỗ anh, đạt được mục đích rồi liền thay đổi thái độ.
Dịu dàng ư? Nhu mì ư? Hải Thiên cười nhạt.
CMN.
Đừng nói là dịu dàng nhu thuận, ánh mắt của Nguyệt Vy lúc này trông như muốn nhai nát anh đến nơi.
Chứa đầy uất hận, bất mãn hệt như những mũi tên phóng thăng vào phía anh.
Trong đầu Hải Thiên đột nhiên hiện lên đôi mắt trong veo của Nguyệt Vy ngày trước, mỗi lần nhìn anh đều ấm áp dịu dàng, môi lần anh nấu ăn đứng trong bếp, Nguyệt Vy sẽ trao cho anh nụ cười ngọt ngào cùng đôi mắt lấp lánh như sao, nhớ đến đôi mắt sáng lấp lánh như gom hết những vì sao những vì sao trên bật trời của Nguyệt Vy, lòng anh thoáng buồn.
Giờ đây, vẫn là đôi mắt đó nhưng dày đặc sự lạnh lùng căm ghét.
Hải Thiên đột nhiên che mắt cô lại, anh không muốn nhìn thấy những hận ý trong mi mắt cô.
Trước mặt chợt tối sầm lại, cô ngây người, khó hiểu quát lên: "Anh làm gì vậy.
Bỏ tay ra"
Lông mi cô rất dài run run nhấp nháy trong lòng bàn tay anh, tựa như những cánh bướm nhỏ xinh đang chập chờn trong tay vừa ngứa ngáy lại vừa xuyến xao.
Nguyệt Vy không hiểu Hải Thiên muốn làm cái gì, che mắt cô làm cái gì chứ, thần kinh à.
Nhưng bản thân còn chưa kịp đẩy tay anh ra, thì trên môi chợt truyền đến cảm giác mềm mại ẩm ướt.
Đầu Nguyệt Vy nổ oành một tiếng.
Anh đang hôn cô.
Sau một gậy thất thần, Nguyệt Vy phản ứng như điện giật, hai tay nhỏ bé chống lên ngực anh, điên cuồng đẩy ra.
Nhưng Hải Thiên cứ như vách tường núi đá chắn trước mặt cô, dùng hết sức bình sinh vẫn không chống lại được.
Mắt không nhìn thấy, mọi giác quan trên người đều trở nên nhạy bén.
Cả người run nhẹ vì nụ hôn triền miên day dứt của anh.
Anh hôn rất tỉ mẩn, rất dịu dàng, giống như sợ làm