Anh cười: "Thì anh tự mình gặp vậy, dù sao, anh cũng nên nhận lỗi trước mắt mẹ, vì đã lỡ làm chuyện đó với em.
Sao nào, em muốn vậy không?"
Đôi mắt Nguyệt Vy ngập tràn sự hoảng loạn, cô lắc đầu xin tha: "Anh đừng nói, đừng nói với mẹ"
Anh cười ôn hòa, xoa đầu cô đầy cưng chiều: "Đừng khóc.
Anh sẽ không nói, vậy lát nữa.
.
"
Anh cúi người thì thầm bên tai cô: "Em nhớ mình phải nói gì trước mặt mẹ chưa?"
Cô không nhìn anh, nén lệ trong mắt, cắn môi gật đầu.
"Dùng miệng trả lời?"
Nguyệt Vy nhỏ tiếng trả lời: "Em biết rồi.
"
Hải Thiên hài lòng, không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh mà hôn nhẹ lên má cô: "Ngoan quá.
"
Hai tay Nguyệt Vy nắm chặt thành quyền, cô tức giận nhưng chẳng làm gì được Bây giờ, mạng sống của cô đều nằm trong tay Hải Thiên.
Anh không nói, nhưng cô rất sợ nếu anh nổi giận, số tiền 700 triệu kia cũng sẽ có không có, đến lúc đó cô có năm đầu sáu tay cũng không cứu được mẹ.
Những lời Hải Thiên nói với cô trong khuôn viên thật sự làm cô rất sợ hãi.
Cô biết anh không nói đùa, cô cảm nhận rõ ràng sát ý và sự tà ác trong đôi mắt kia, sáng rực như đuốc, man rợ như ác quỷ chực chờ nuốt chửng cô.
Cô chưa từng thấy bộ dạng điên cuồng của anh như thế bao giờ? Hải Thiên bây giờ khiến Nguyệt Vy vừa căm ghét vừa sợ hãi.
Bước vào phòng bệnh, Hải Thiên không kiêng dè gì mà vẫn nắm tay cô.
Nguyệt Vy rút ra mấy lần nhưng không được, càng phản kháng, xương ngón tay càng bị bóp chặt.
Hà Nguyệt Dương ngồi trên giường bệnh, lưng tựa vào mép giường.
Gương mặt bà tái nhợt, trắng xanh, nhưng khi nhìn thấy Hải Thiên và người kia nắm tay nhau bước vào, ánh mắt bà sáng lên như tiếp thêm sinh khí.
Vừa ngạc nhiên vừa mờ mịt cứ chăm chăm lên người Hải Thiên Dì Hai đứng bên cũng không tránh khỏi bất ngờ khi thấy Hải Thiên nắm tay Nguyệt Vy, rõ ràng vừa nãy con bé nói với bà chàng trai này chỉ là bạn, bạn lại nắm tay thân mật như vậy sao? Ánh nắng ngoài cửa hắt lên thân ảnh cao ngất của Hải Thiên, đứng bên cạnh Nguyệt Vy, chiêu cao vượt trội của anh càng thêm nổi bật.
Anh đứng trước mặt Hà Nguyệt Dương, kính cẩn cúi người, chân thành lễ độ: "Con chào bác.
"
Hà Nguyệt Dương vẫn chưa hết ngạc nhiên, đôi mắt hiện rõ sự mông lung bàng hoàng.
Đứa con gái của bà bấy lâu nay hối thúc nó tìm bạn trai, bao giờ cũng nói câu "con không muốn, con còn trẻ", hại bà lo lắng tìm hết người này đến người nọ bây giờ đùng một cái lại mang một chàng trai đến trước mặt bà.
Đáng nói là, chàng trai này ngoại hình khí chất đều không thể dùng một từ vượt trội để diễn tả.
Mày rậm, mắt to, trán rộng khôi ngô, sống mũi cao thẳng, cả gương mặt bừng lên nét tuấn tú rạng rỡ, nhìn thôi đã thấy công danh rộng mở, nhân tướng cực kì tốt.
Bà Hai đứng bên cạnh thấy Hà Nguyệt Dương cứ ngây người, bèn lay lay tay bà, đánh tiếng gọi khẽ.
Lúc này, Nguyệt Vy mới hoàng hồn vội vã nói với Hải Thiên: "Chào cháu.
Ừm!
cháu là bạn của Nguyệt Vy sao?"Khi nói câu này, đôi mắt bà như có như không nhìn về Nguyệt Vy.
Hải Thiên mỉm cười, ôn hòa nhìn Nguyệt Vy.
Cô đang cúi đầu, trên mặt hiện rõ sự rối rắm.
Anh đột nhiên xoa xoa đầu cô, lực không mạnh không nhẹ, động tác rất nhẹ nhàng ôn nhu nhưng Nguyệt Vy lại run rẩy, cô biết anh đang dùng hành động để nhắc nhở cô.
Mẹ Dương và di Hai nhìn thấy cử chỉ thân mật này của Hải Thiên, đôi đồng tử như muốn rớt ra ngoài, hai người sững sờ nhìn chăm chăm đôi trẻ.
Nguyệt Vy biết mình trốn không được, cô ngẩng đầu, nhưng không nhìn thẳng vào mắt mẹ, ngập ngừng nói: "Mẹ! anh ấy.
.
là! là! "
Ba người sáu mắt đồng loạt nhìn về phía cô, hồi hộp chờ đợi câu trả lời, hai người phụ nữ căng thẳng như chờ đợi quả penalty cuối cùng.
Còn Hải Thiên, anh chỉ mỉm cười rất dịu dàng rất nhã nhặn, nhưng đôi mắt kia, cô ngu si đến mức nào cũng nhận ra anh đang không vui trước thái độ chần chừ của cô.
Nguyệt Vy hít nhẹ một hơi, thanh thanh thốt ra bốn từ: "Bạn trai của con.
"
Một câu nói khiến không gian phút chốc yên lặng như tờ.
Mỗi người mỗi cảm xúc.
Ba người hân hoan, một người buồn bã.
Khỏi phải nói mẹ cô và dì Hai như thế nào? Mẹ cô đang bệnh nhưng mặt mày vui như tết, cứ như vừa nghe tin mình trúng số độc đắc đến nơi.
Tiếp đó, trong phòng