Hành lang khá ồn ào, lại đông người qua lại nên cô tìm ra khuôn viên để nghe điện thoại.
Giữa trưa, ánh nắng oi ả hắt lên gương mặt của Nguyệt Vy, hai gò má cô đỏ bừng, e thẹn đẹp đẽ như thiếu nữ mới lớn.
Nhưng đôi mắt kia lại quá buồn bã, phảng phất nét u sầu trầm lặng, như chất chứa cả bầu trời tâm tư.
"Anh Khiêm"
Cô khẽ gọi, áp sát điện thoại vào tai, cô nghe rõ tiếng thở đều đặn trầm ổn của anh, bỗng nhiên đáy lòng nhộn nhạo vô cùng.
Mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là một cô gái, đứng trong hoàn cảnh túng quẫn này, cô cũng rối rằm buồn bã, lo lắng vô cùng.
Nhưng nhiều nhất là cảm giác bất an trơ trọi, lạc lõng, rất muốn có ai đó chở che san sẻ để cho cô dựa vào.
Thế nhưng bên cạnh cô, chẳng có ai cả, không một ai cả.
"Anh Khiêm"
Cô lại gọi, lân này âm thanh nhẹ tựa như đứa bé sắp khóc làm nũng.
Thanh âm mềm nhẹ như lông vũ sượt qua tai anh, mềm mại, đáng yêu khiến tim gan anh mềm nhũn.
Anh đáp lại một tiếng ừ rất khẽ, rồi nhẹ nhàng nói tiếp: "Anh vừa đặt một phần cơm kim chỉ cho em, món em thích đấy.
Nhưng người giao hàng lại bảo em không có ở nhà, em ra ngoài ăn trưa rồi à?"
"Không ạ-"
Cô mím môi, cố nén cảm giác ủy khuất trong lồng ngực, nhưng trong giọng vẫn không giấu được sự nghẹn ngào: "Em! về nhà rồi"
"Giọng em sao thế?"
Có lẽ Chu Thiệu Khiêm đã nhận ra sự khác lạ trong giọng cô.
Thấy Nguyệt Vy im lặng, anh càng sốt sảng: "Em làm sao vậy Vy, có phải em đang khóc không? Có chuyện gì vậy?"
Chuyện gì ư? Một hai câu làm sao nói hết đây.
Cô phải bắt đầu từ đâu đây.
Từ chuyện cô bị Hải Thiên cưỡng bức hay chuyện mẹ cô đột ngột ngã bệnh cần vài trăm triệu để chữa bệnh? Cô không biết tại sao trước mặt Thiệu Khiêm cô lại yếu đuối như vậy.
Có lẽ, từ trước đến nay, với anh, cô luôn trong vai một đứa em gái nhỏ bé, mặc sức nháo động, nghịch ngợm đều được anh bao dung che chở.
Bây giờ, đứng trong hoàn cảnh này, cô lại thèm cảm giác được anh bảo vệ che chở đó.
Phụ nữ mà, mạnh mẽ đến đâu cũng không giấu được đôi vai gây yếu ớt.
Bao nhiêu bất mãn ủy khuất ấm ức bỗng chỗ tuôn trào.
Chỉ mới vài ngày, nhưng lại có nhiều biến cố xảy ra.
Cô đứng trên giày cao gót, hạ thân lại truyền đến cảm giác đau nhói, eo hông đều như bị nghiền qua, vừa đau vừa ê ẩm, cơn đau nhắc nhở sự hung hãn tàn bạo của Hải Thiên, nhắc nhở rằng cô đã đánh mất đi sự trong trắng của mình.
Chuyện này chưa qua chuyện khác lại đến, nghĩ đến tình trạng mẹ cô hiện tại, lồng ngực đè nén như có tảng đá chắn ngang.
Cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc.
Tiếng khóc thút thít truyền đến điện thoại, bên kí Chu Thiệu Khiêm đang ngồi trong phòng khám, đột ngột đứng phắt dậy, anh cầm chặt điện thoại trong tay, đôi mắt sau cặp kính không giấu được sự hoang mang lo lắng: "Vy, em sao thể, có chuyện gì vậy hả em, nói anh nghe?"
Cô nức nở: "Anh Khiêm, em! huhu! em! "
"Vy, đừng làm anh lo.
Có chuyện gì nói anh nghe?"
Anh bắt đầu sốt ruột, giọng nói gấp gáp xen lẫn vội vàng.
Nghe tiếng cô khóc mà tâm can anh rối bời.
Cô ngồi thụp xuống ghế đá, bật khóc nức nở, câu được câu mất nói cho anh chuyện mẹ cô.
"Anh ơi, bây giờ em rất mệt.
Em lo cho mẹ nhưng chẳng làm được gì.
Anh! em! "
"Nguyệt Vy.
"
Anh đột ngột gọi tên cô.
"Dạ"
Cô thút thít.
"Bây giờ em đang ở đâu, anh đến ngay"
"Em! không cần đâu.
Em.
.
"
Thiệu Khiêm lập tức cắt lời cô: "Vy, đừng nói gì nữa, em ở đâu, anh tới ngay.
"
"Em đang ở! "
Cô đọc tên địa chỉ.
Chu Thiệu Khiêm vừa nghe xong, định cúp máy đi ngay nhưng Nguyệt Vy đột nhiên lên tiếng: "Anh Khiêm.
.
em! em! có thể! "
"Sao em, có chuyện gì em cứ nói?"
Cô hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói ra mong muốn: "Anh! em có thể mượn anh một số tiền không?"
"Em muốn mượn bao nhiêu?"
Anh hỏi lại ngay.
Chỉ cần là Nguyệt Vy mở lời, anh nhất định sẽ dốc hết sức mình giúp cô.
"500 triệu, có được không ạ? Chi phí phẫu thuật rất cao, em thật sự không biết phải xoay sở thế nào cả"
Giọng cô trầm xuống, chất chứa ủy khuất thương tâm.
Thật sự bây giờ cô không biết phải mượn đâu ra số tiền lớn như vậy, Hải Thiên nói sẽ lo liệu chi phí, thật tình cô không muốn dính líu gì đến Hải Thiên nữa.
Bây giờ khi Chu Thiệu Khiêm gọi, cô mới nhớ ra bên cạnh cô còn có