Chu Thiệu Khiêm nói rằng anh sẽ trực tiếp thương lượng và nói chuyện Hải Thiên, mọi chuyện cứ giao cho anh.
Nhưng Nguyệt Vy vừa nghe xong liền phản đối.
Cô làm sao có thể để anh làm như vậy? Dù thế nào đây cũng là chuyện của cô.
Hơn nữa Chu Thiệu Khiêm bây giờ không khác nào cái gai trong mắt Hải Thiên, để Thiệu Khiêm liêu mình như vậy thế nào cũng làm mọi chuyện rối tung lên.
Cô không muốn liên lụy đến Chu Thiệu Khiêm, bệnh viện mà anh đang làm việc trực thuộc tập đoàn YG, dưới trướng của Hải Thiên.
Nói không ngoa, nhưng nếu Hải Thiên muốn, Thiệu Khiêm cũng không sống yên thân ở thành phố này.
Nguyệt Vy không muốn chuyện của mình ảnh hưởng đến người khác, lại nói Thiệu Khiêm còn là người anh trai cô yêu thương hết lòng.
Anh giúp cô như vậy là quá tốt rồi.
Ca phẫu thuật của mẹ Dương thành công tốt đẹp.
Hiện tại tình hình sức khỏe của mẹ cũng tốt lên rất nhiều.
Đây là điều duy nhất khiến cô vui vẻ bây giờ.
Khi gặp mẹ, câu đầu tiên bà ấy hỏi cô là: "Con kiếm tiên đâu ra để phẫu thuật cho mẹ? Mượn ai hay vay nóng?"
Cô chững lại tâm hai giây, không biết trả lời thế nào.
Không hiểu tại sao cô lại không muốn nhắc đến Hải Thiên trước mẹ, dù biết làm vậy cũng chẳng xóa được sự dính dáng cùng mối quan hệ lòng vòng nguậy nghèo giữa anh và cô.
Thế nhưng, rút cuộc cô vẫn nói dối rằng: "Là anh Thiệu Khiêm cho con mượn"
Mẹ cô nghe vậy mới gật đầu an lòng: "Mẹ còn tưởng con mượn bạn trai nữa cơ? Dù sao thì hai đứa cũng vừa mới yêu nhau, không nên dính dáng nhiều đến tiền bạc.
Không hay chút nào.
Hơn nữa!
Mẹ Dương trâm ngâm: "Cậu Hải Thiên kia vừa nhìn là biết người giàu có.
Họ không cho không ai cái gì, kể cả là vay mượn"
Nghe mẹ nói câu này, cô thấy chí lí biết bao.
Sự thật chứng minh lời của mẹ nói chẳng hề sai chút nào.
Nhưng cô vẫn không khỏi khó hiểu: "Con thấy mẹ rất thích anh ấy sao? Bây giờ sao thái độ lại thay đổi như vậy?"
Mẹ Dương trầm ngâm, bà nhìn cô âu yếm, một tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay lạnh ngắt của cô, cất giọng dịu hiền: "Vy à!
trải qua sinh tử lần này, mẹ thực sự ngộ ra nhiều điều.
Thời điểm mẹ ngã xuống, trong đầu chỉ nghĩ đến con thôi.
Mẹ sợ!
nếu mẹ không qua khỏi, sẽ không cơ hội được nhìn thấy con mặc váy cưới không có cơ hội bế cháu ngoại.
Mẹ chỉ có mình con thôi.
Cậu Hải Thiên kia đúng thật là rất tốt, nhưng mẹ không cảm thấy nét an nhiên của con khi ở bên cậu ta.
Vy à, con nói mẹ nghe, con thực sự tự nguyện trong mối quan hệ này sao?"
Tự nguyện ư? Ban đầu vốn dĩ là thế.
Nhưng bây giờ, hai từ này không còn đúng nữa.
Cô sắp bị ép đến điên rồi.
"Chuyện thế nào, con trả lời mẹ đi.
Im lặng như vậy là sao hả con?"
Mẹ cô thúc giục, sắc mặt bà trắng nhợt, sự lo lắng càng hiện rõ.
Nguyệt Vy gượng gạo nở một nụ cười: "Mẹ làm gì phải lo lắng như vậy? Không có chuyện gì đâu.
Yêu được thì yêu mà.
.
"
Cô trầm giọng: "Không yêu nữa thì! chia tay.
Có gì đâu mà tự nguyện hay không tự nguyện hả mẹ"
Ừ.
.
Yêu được thì yêu! Không yêu được! thì buông có gì đâu mà phải lẳng lơ.
Tối đến, sau khi tiễn Thiệu Khiêm lên thành phố cô ghé vào căn tin mua cơm cho mẹ và dì Hai.
Đang đi trên hàng lang, đột nhiên lại có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình, cô quay người lại thì lại không thấy ai.
Quái lạ.
Cô cứ nghĩ là do bản thân lo lắng quá nhiều nên đâm ra ảo giác.
Nhưng mãi đến khi sắp đến phòng bệnh, cô làm rớt chìa khóa, cúi người xuống nhặt lên, nghiêng đầu về phía sau liền nhìn thấy một người đàn ông bịt kín mặt đứng cách cô không xa.
Bắt gặp ánh mắt của cô, người đàn ông vội bước lùi về sau rồi chạy biến mất.
Cô nheo mắt nhìn theo, nhìn thấy trên gáy anh ta có một hình xăm con bọ cạp rất lớn.
Nguyệt Vy đứng sững lại tâm năm giây, trong lòng vừa bất an vừa lo lắng.
Rút cuộc người đàn ông kia vì cái gì lại theo dõi cô.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm vào phòng bệnh, vẻ mặt của Nguyệt Vy vân không thôi nặng nề.
Sau khi khóa trái cửa, đi đến giường bệnh thì thấy mẹ cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó, vẻ mặt cực kì phấn chấn vui vẻ.
Nhìn thấy cô, đôi mắt bà sáng rỡ lên: "A!
con bé về rồi đây.
Con nói chuyện với nó nha?"
Mẹ lấy tay che điện thoại hồ hởi ngoäc cô lại gân: "Nhanh nhanh lại đây.
Lại đây nào.
"
Trên mặt cô viết rõ hai chữ khó hiểu.
Cô đặt hôm cơm trên bàn, nghi ngờ hỏi: "Ai gọi vậy mẹ?"Mẹ cười tươi như hoa: "Con xem, Hải Thiên nó gọi điện hỏi thăm mẹ này.
Con nói chuyện với nó đi.
Nhanh lên.
"
Trên mặt Nguyệt Vy viết rõ hai chữ không tình nguyện: "Mẹ và anh ấy đang nói chuyện mà? Con xen vào làm gì?"
Mẹ Dương nhíu mày tỏ vẻ trách móc, bà nói thầm: "Còn