Sau một lúc lăn bánh…chiếc xe dừng lại trước cửa quán bar…cô bước xuống…nhìn vào trong thấy Giản Dương đang ngồi ở sofa…gương mặt có chút khó chịu…Đồng Dao trầm mình…ánh mắt như muốn càn quét cả quán bar
“ Sao thế…không muốn gặp anh ta à” Kim Dương nhỏ giọng lên tiếng
Đồng Dao “ Chúng ta đi đường khác…mình không muốn nhìn thấy anh ta”
Kim Dương rất hiểu Đồng Dao…nếu như cô không muốn gặp…cho dù có ép cô đến mấy cô cũng sẽ không ra mặt…đành lòng dắt tay cô đi sang hướng khác…một lúc sau cũng đến phòng giám đốc…mở cửa ra…đập vào mắt là một người đàn ông trẻ trung cao ráo…anh ta tên là Trình Thiên…là giám đốc kiêm quản lý quán bar
Trình Thiên “ Đồng Dao…sao mấy hôm nay anh gọi em mãi không được…mọi người cứ hỏi ĐD đâu không thấy”
Đồng Dao “ Mấy hôm nay em có việc bận nên tắt điện thoại…bây giờ em bắt đầu lại công việc”
Trình Thiên “ Được…một tuần sau em sẽ đến Bắc Kinh…nơi lưu diễn lần này”
Nghe đến Bắc Kinh…Đồng Dao lặng người…chẳng phải Lục Tư Thành cũng đang ở Bắc Kinh hay sao…chuyện này là trùng hợp hay do anh ta cố ý sắp xếp…
Trình Thiên “ Đồng Dao…Đồng Dao…Đồng Dao”
Đồng Dao “ Hả…em…em đây”
Trình Thiên “ Em làm gì mà ngớ người ra thế…em có ý kiến gì à”
Đồng Dao “ À…dạ không…em không có ý kiến”
Trình Thiên “ Vậy em về chuẩn bị đi…một tuần nữa chúng ta sẽ bay đến Bắc Kinh”
Đồng Dao “ Vâng…em đi đây”
Trình Thiên “ À phải rồi…Giản Tổng…đang đợi em ở dưới”
Đồng Dao “ Em không muốn gặp ai hết…xin phép em đi trước”
Cô bước ra ngoài…bỗng nhiên từ đâu Giản Dương đi đến…ôm chầm lấy…cô vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay đó…không may cảnh đó đã bị phóng viên chụp lại được…
“ Anh điên à…buông tôi ra”
Kim Dương “ Giản Dương…anh tránh ra…anh đang làm Đồng Dao đau đấy”
Giản Dương nhận thức được lời nói của Kim Dương…anh chợt nhận ra…mình ôm chặt đến nỗi Đồng Dao không thở được…anh liền buông tay…mặt cô đỏ ửng vì khó thở…cô chạy đến bên Kim Dương…ho vài cái rồi mắng
“ Giản Dương…anh muốn giết