Toàn bộ tinh thần Dịch Lĩnh đều tập trung trên bức tranh phơi bày sự việc mà thời thơ ấu bản thân gặp phải.
Lúc anh ý thức được "viên bi nhỏ" cũng là từ ngữ mấu chốt, thì thân ảnh của Ô Nha Nha đã sớm không còn trong phòng.
Cửa mở rộng, hành lang không bóng người, một thang máy trong đại sảnh đứng yên, một thang máy đang đi xuống.
Dịch Lĩnh liên túc ấn nút thang máy không ngừng, khuôn mặt xưa nay bình tĩnh giờ phút này đầy mồ hôi nôn nóng.
Anh cau mày bực bội, môi mỏng gắt gao mím chặt, vẻ mặt gần như dữ tợn.
Thang máy mãi không lên, anh dứt khoát từ bỏ việc chờ đợi, phi nhanh đến cầu thang bộ.
Vu Hạo Vỹ cùng mấy vệ sĩ đang đứng ở cầu thang hút thuốc, thấy cửa hung hăng bị phá mở, cùng với bác sĩ Dịch Lĩnh hoàn toàn mất đi bộ dạng thân sĩ từ trong cửa lao ra, không khỏi lộ ra biểu tình ngạc nhiên.
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
"Xảy ra chuyện gì?", mấy người trăm miệng như một hỏi.
"Các cậu có thấy Lâm Tú Trúc không?", Dịch Lĩnh vội vàng vừa chạy xuống cầu thang vừa hỏi.
"Không có! Cô ấy làm sao vậy?", mấy vệ sĩ khẩn trương.
Dịch Lĩnh không trả lời vấn đề này, bởi anh đã chạy mất, không còn thấy bóng dáng.
Bằng tốc độ nhanh nhất chạy xuống tầng một, Dịch Lĩnh chạy vội tới cửa thang máy, thì phát hiện thang máy kia lại lên rồi, đại sảnh vẫn như cũ không tìm thấy bóng dáng của Ô Nha Nha.
"Cô Lâm có xuống dưới này không?", Dịch Lĩnh chạy tới trước quầy lễ tân dò hỏi.
"Không nhìn thấy!", hai nhân viên tiếp tân cùng lắc đầu.
Dịch Lĩnh lập tức chạy đến bãi đỗ xe bên ngoài, tiếp tục tìm kiếm.
Không có, bất kể ngóc ngách nào cũng không tìm thấy thân ảnh của Ô Nha Nha, cô như biến mất vậy, đến CCTV cũng không quay lại được dấu vết cô rời đi.
Cô dường như có một đôi cánh, theo cửa sổ nhỏ bay đi.
Dịch Lĩnh mệt mỏi trở lại văn phòng, một tay chống trán, an tĩnh ngồi trong chốc lát.
Anh đang chờ đợi cảm xúc mênh mông bình ổn, cũng đang chờ đợi lý trí quay về.
Lúc ngực phập phồng không còn kịch liệt, anh mới đem bức tranh gắt gao giữ chặt trong tay bày lên bàn, dùng lòng bàn tay đè lên.
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Đôi mắt thâm thuý không ngừng hiện lên ánh sáng sắc bén.
Trong bức tranh này, hình thể quạ đen lớn nhất, tiếp theo là cây cối, tiếp là kho hàng và cậu bé.
Đối với người ngoài nghề không am hiểu hội hoạ mà nói, phương pháp thể hiện phối cảnh chủ yếu được xác định bởi kích thước của vật thể.
Càng gần người vẽ, đồ vật càng lớn; càng xa người vẽ, đồ vật càng nhỏ, do đó tạo ra hiệu ứng từ gần đến xa.
Cũng bởi vậy, người vẽ bức tranh này lấy con quạ nhỏ làm góc nhìn.
Con quạ chứng kiến, chính là cô chứng kiến.
Cô không thể nào biết được chân tướng năm đó, trừ phi là cô là nhân chứng.
Mà nhân chứng năm đó, có hai người đã chết, còn lại một là Dịch Lĩnh, một còn lại chính là động vật nhỏ kia.
Phân tích đến đây, tròng mắt Dịch Lĩnh đã nổi lên một mảng u ám khẽ run.
Anh không thể tin vào phán đoán của mình, rồi lại không thể không tin vào nó.
Bởi trừ những đáp án sai, dư lại một đáp án quái đản vớ vẩn cỡ nào, đều có khả năng là chân tướng sự việc.
Dịch Lĩnh đem mấy sợi tóc lộn xộn vuốt ra sau đầu, nặng nề cười.
Anh nhớ tới thái độ khó hiểu của Ô Nha Nha đối với mình, nhớ tới viên bi nhỏ cô tâm tâm niệm niệm, nhớ đến những đam mê nhỏ kỳ quái của cô.
Giờ nhớ đến, những đam mê đó không phải đều phù hợp với tập tính của quạ hay sao? Bộ dạng nghiêng đầu đáng yêu của cô, chậm rãi trùng hợp với con quạ nhỏ thông minh năm đó.
"Điên rồi!", Dịch Lĩnh nhắm mắt, giọng nói khàn khàn tự giễu một câu, trái tim bởi suy đoán này mà nhảy cuồng loạn.
Thời điểm vội vàng truy tìm, anh sớm đã cởi bỏ áo khoác vướng víu, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Giờ phút này, bởi cảm xúc kịch liệt, mồ hôi đổ ra từng chút, từng chút ướt sũng áo sơ mi.
Áo sơ mi ướt sũng dán sát vào thân thể cường tráng của anh, mờ ảo khắc ra hình xăm màu đen trên lưng.
Hình xăm kia lộ ra những móng vuốt sắc nhọn, đôi cánh đập dữ dội, phóng ra hơi thở hung hãn bạo liệt.
Như Dịch Lĩnh giờ phút này, bên ngoài bình tĩnh, nhưng cất giấu muôn vàn cảm xúc ngồn ngộn bên trong.
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
- ------
"Ba ba, ba ba, con đã về rồi!", một con quạ nhỏ phành phạch vỗ cánh bay về phía cây Đa lớn mà ôm ấp.
"Nhanh vậy sao?", cây Đa lớn vươn phiến lá xoa xoa cái đầu tròn tròn của quạ nhỏ.
"Con đã đồng ý với ba phải trở về sớm một chút.
Con sợ ba ba một mình buồn chán.", con quạ nhỏ nhón nhón móng vuốt, tận lực đem đầu cọ cọ vào phiến lá.
Cọ qua cọ lại, một quả cầu sáng liền từ trong đầu nó chui ra, được phiến lá chặt chẽ bắt lấy.
"Ba ba, mau nhìn xem con lần này làm tốt hay không, Mau xem đi!", nó vỗ cánh tới lui, chờ được khen thưởng.
Phiến lá nhẹ nhàng phất qua quả cầu, đọc ký ức trong đó.
Khuôn mặt hình người trên thân cây xuất hiện, im lặng một lát, khó khăn khen: "Nha Nha lần này...!làm rất tốt."
Không cho Vu Hạo Vỹ ăn tử cung thật của Lâm Tú Trúc, cũng không giết người vô tội, chỉ tạo ra hai màn lừa đảo.
Biểu hiện này rất tốt.
Nếu không phải bản thân ân cần dạy bảo, lại thường dùng cành cây quất mông giáo dục, tiểu ma tinh này chỉ sợ sẽ thực sự khiến Vu Hạo Vỹ chịu lễ rửa tội bằng máu tươi.
Cây Đa lớn dùng phiến lá lau cái trán không có mồ hôi lạnh, tiếp tục khen: "Nha Nha tiến bộ.
Nha Nha càng ngày càng thông minh năng nổ rồi."
"Cảm ơn ba ba, con sẽ tiếp tục nỗ lực! Cạc cạc cạc...", quạ nhỏ ưỡn ngực, phát ra tiếng cười sang sảng.
Cây Đa lớn cũng cười rộ theo, sau đó đem quả cầu ánh sáng trả lại cho Lâm Tú Trúc đang ngủ say.
Quạ đen lập tức thu lại tiếng cười, duỗi cái cổ dài xuống xem.
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Một lát sau, Lâm Tú Trúc thức tỉnh, cũng sửa sang lại ký ức trong đầu.
Cô biết thần linh thay mình tới nhân gian một chuyến, cũng biết thần linh vì mình mà thực hiện tâm nguyện, còn cô không cần phải dâng linh hồn, chỉ cần sống thọ và khi chết đi đem một nửa hồn lực độ cấp cho thần linh là đủ rồi.
"Cảm ơn thần linh, từ nay về sau con là tín đồ của ngài, con sẽ đúng giờ tới tế bái ngài.
Cảm ơn.", Lâm Túc Trúc quỳ gối dưới gốc cây, thành kính khấn vái.
Lúc ngồi dậy, tán cây che trên đỉnh đầu biến mất, phía trước là mặt cỏ trống trải, trên mặt cỏ có mấy cây Tùng Bách, bên cạnh là nhà vệ sinh công cộng.
Nếu không phải ký ức trong đầu rõ ràng vững chắc, chỉ dựa vào khoang bụng bị đào rỗng mà không hề thấy đau đớn, cô sẽ cho rằng bản thân chỉ là mơ một giấc mơ hoang đường.
Cô nhìn xung quanh, lại khom lưng, tiếp tục quỳ lạy.
Sau khi bái ba bái, cô mới từ trong túi lấy ra di động, vừa xem xét tin tức vừa đi về phía lối ra.
- ------------
Cùng lúc này, Lâm Tú Tùng đang gọi điện thoại cho Dịch Lĩnh: "Vẫn chưa tìm được, không biết chạy đi đâu rồi."
"Được, nếu nó trở về, tôi lập tức mang nó tới gặp anh."
Tiếng cửa lớn bị đẩy vang lên ngắt lời Lâm Tú Tùng, cô ấy nhìn về phía hành lang, phát hiện ra em gái với gương mặt hoảng hốt đang bước vào, trên người cô mặc bộ váy không phải bộ buổi sáng.
Vu