Hôm sau, sáng sớm Dịch Lĩnh đã ngồi đợi ở văn phòng đợi.
9 rưỡi là thời gian hẹn của anh với Lâm Tú Tùng, nhưng một giờ trước đó, anh đã bắt đầu thường xuyên nhìn đồng hồ.
Anh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp như vậy.
Khi cửa bị người bên ngoài nhẹ nhàng đẩy vào, anh lập tức tháo mắt kính nhìn về phía đó, từng nét trên gương mặt đều căng thẳng.
Lâm Tú Trúc kéo tay Vu Hạo Vỹ đứng ở cửa.
Cô nâng đôi lông mày lên, nhút nhát sợ sệt nhìn vào trong văn phòng, sau đó bước từng bước nhỏ đi tới.
Chỉ cần liếc qua một cái, gương mặt căng chặt của Dịch Linh liền trở về trạng thái bình tĩnh tự nhiên.
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Người này không phải Ô Nha Nha.
Màu mắt của cô không đen đến thuần tịnh như trước kia, ánh mắt của cô không bừng bừng sức sống phấn chấn cùng linh tính hăng hái.
Tư thế bước đi của cô quá mức cẩn thận câu nệ, không giống cô nhóc bất hảo trước kia, mỗi một động tác đều tuỳ ý lộ ra.
Dịch Lĩnh đeo mắt kính lên, rũ mắt nói nhẹ: "Ngồi đi."
Lâm Tú Trúc khẩn trương, bất an lên tiếng, lại không bước tới phía trước ngồi xuống.
Đôi tay cô gắt gao nắm chặt cánh tay Vu Hạo Vỹ, móng tay sắt nhọn bấu vào da thịt đối phương, lộ ra chút vết máu.
Vu Hạo Vũ đau đớn hít hà một hơi, lại hoàn toàn không giãy dụa, chỉ nhỏ giọng an ủi: "Tiểu Trúc, em nằm xuống trị liệu cùng bác sĩ Dịch một lát, anh ở bên ngoài đợi em, anh không đi đâu cả."
Đối đãi với nhân cách chủ tư ti yếu đuối này, thái độ của hắn so với Ô Nha Nha càng cẩn thận hơn.
Ít nhất cảm xúc của Ô Nha Nha ổn định, sẽ không nói hung hăng liền hung hăng, mà nhân cách chủ này không chịu nổi một chút kích thích.
Đêm qua, Vu Hạo Vỹ bị cắn liên tiếp ba bốn miếng, miếng nào miếng nấy đều có thể thấy được xương, lúc đi ngủ cổ gắt gao bị siết chặt, một chút nữa thiếu oxy.
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn sẽ bị hành chết.
Vu Hạo Vỹ đỡ Lâm Tú Trúc nằm trên ghế dài, lại cởi giày của cô ra, ngay ngắn đặt một bên.
Dịch Lĩnh rất có hứng thú nhìn một màn này, ánh mắt sắc bén dừng lại ở miếng băng gạc trên cổ Vu Hạo Vỹ, sau đó lại chậm rãi dời đi.
"Tôi vốn tưởng rằng cô không khống chế được hắn.", lúc Vu Hạo Vỹ rời khỏi văn phòng, Dịch Lĩnh ngữ khí ôn hoà nói.
"Có người, có người đã nói với tôi nên làm như thế nào để không chế anh ấy."
"Người này là ai?", Dịch Lĩnh không chớp mắt nhìn Lâm Tú Trúc.
Sắc u lam trong tròng mắt giống như dòng nước, đảo quanh đôi đồng tử màu hổ phách của anh, dần dần hình thành một lốc xoáy thâm thuý.
Không ai lúc đối diện có thể tránh được lốc xoáy quá mức đẹp đẽ này.
Biểu tình của Lâm Tú Trúc quả nhiên trở nên mê mang, trầm tư một hồi mới lắc đầu, hốt hoảng nói: "Tôi, tôi quên mất."
"Vậy cô suy nghĩ cẩn thận một chút.", Dịch Lĩnh dùng ánh mắt chuyên chú nhìn đối phương.
Lâm Tú Trúc không ngừng gãi đầu của mình, cực kỳ giãy dụa mà mở miệng: "Không nhớ, không nhớ rõ.
Đầu tôi đau quá!"
Tình trạng tới mức này, Dịch Lĩnh chỉ có thể từ bỏ.
Anh đeo mắt kính lên, tiếng than thấp không dễ nghe thấy, giọng nói đầy từ tính lại thêm dịu dàng quỷ mị: "Được rồi, đau đầu thì không cần suy nghĩ nữa, ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh ngủ cô sẽ cảm thấy rất thoải mái, sau đó cô có thể rời đi."
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Đối với kết quả này, anh sớn đã đoán trước.
Nếu tất cả đều như anh suy đoán, vậy khả năng anh có thể từ trong miệng Lâm Tú Trúc hỏi ra chân tướng ước tính bằng không.
Sự tồn tại của siêu nhiên không cho phép người phàm nhìn trộm.
Nhưng càng nhận thức sâu sắc điểm này, nỗi lòng Dịch Lĩnh càng rung động mãnh liệt.
Anh đã nhìn trộm tới một tia sáng bí ẩn, cũng đã vướng bận suốt 15 năm, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ?
- --------
Nửa tháng sau, Lâm Tú Trúc kết hôn với Vu Hạo Vỹ.
Hôn lễ cũng không long trọng, chỉ mời vài thân thích quen biết cùng bạn bè.
Vợ chồng mới cưới ký tên vào thỏa thuận tài sản trước hôn nhân, cùng bản di chúc tương ứng, nếu hai chị em Lâm Tú Tùng và Lâm Tú Trúc chết, tài sản của các cô toàn bộ sẽ hiến tặng cho cơ quan từ thiện, Vu Hạo Vỹ một chút cũng không chiếm được.
Cho nên người ngoài nhìn vào sẽ thấy tình cảm của Vu Hạo Vỹ đối với Lâm Tú Trúc chính là thật lòng yêu thương.
Rất nhiều người truyền tai nhau tình yêu kinh thiên động địa của hai người, lại không biết giấu trong đó là bao nhiêu máu tanh chứa nọc độc cùng thương tổn tàn nhẫn.
Vu Hạo Vỹ từng không dưới một lần trong forum người chơi PUA khóc lóc kể chuyện bản thân gặp phải, hoặc vô tình hoặc cố ý khuyên không ít tra nam dừng lại.
Đương nhiên, điều này là chuyện của sau này.
Trước mắt, kết giới của cây che trời nghênh đón một vị khách hàng mới.
Không giống với Lâm Tú Trúc, vị khách hàng mới này không phải đi tới, mà là bay tới, thân thể của cô đã chết, linh hồn bị một tia sáng tăm tối kéo đi, tới trước cây Đa lớn.
Cô ngẩng đầu, nhìn lên tán cây dày rậm giống như lọng che, kinh ngạc cảm thán nói: "Thánh địa hắc ám trong truyền thuyết vậy mà có thật!"
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
"Quác!", quạ nhỏ ngồi xổm trên cành cây sợ tới mức bay dựng lên, lượn vài vòng trong không trung rồi mới dám đậu lại chỗ cũ, sau đó nó co đầu rụt cổ mà ngó xuống xem.
Khách hàng mới sờ sờ gương mặt sưng to bất thường lại gồ ghề lồi lõm của chính mình, cười khổ nói: "Tôi xấu như vậy sao? Đến cả chim chóc cũng bị tôi dọa chạy!"
"Cạc cạc!", Ô Nha Nha vừa vỗ cánh vừa gật đầu.
Đúng vậy, cô thật xấu! Khi cô ngẩng đầu lên nhìn trời, tôi còn tưởng rằng gặp phải quỷ.
Cô gái dường như nghe hiểu điểu ngữ của Ô Nha Nha, vội vàng cúi đầu, giấu đi gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ thất bại của mình.
Trên cổ cô có một vòng thắt màu tím xanh, cho thấy là thắt cổ tự tự.
Dáng người cô thực ra không tồi: ngực mềm, eo nhỏ, chân dài, đường cong vô cùng mềm mại.
Nếu không lộ mặt, chỉ nhìn tổng thể, đại đa số người ta sẽ lầm tưởng cô là mỹ nữ.
Cô ấy dưới tàng cây lượn lờ hai lần, như đang tìm kiếm bàn thờ Phật có thể tế bái.
Không thể tìm thấy cô liền tuỳ tiện chọn một chỗ sạch sẽ quỳ xuống, chắp tay trước ngực lẩm bẩm: "Thần linh, khẩn cầu ngài giúp tín nữ thực hiện một di nguyện.
Sau khi việc thành, tín nữ nguyện dâng linh hồn của bản thân.
Làm người thật quá khó khăn, đầu thai làm động vật càng khó, chi bằng trực tiếp hồn phi phách tán là xong hết mọi chuyện.
Tín nữ nói đều là thật, cầu ngài hiểu linh, giúp đỡ con."
Nói tới đây, cô không nhịn được mà cười khổ, sau đó thành kính dập đầu lạy ba lạy.
Đương lúc cô cúi đầu sâu, một cành cây khô sum suê từ tán cây dò ra, nhẹ nhàng phất qua đỉnh đầu cô, thuận thế lấy ra một quả cầu ảnh sáng cùng một viên hồn lực.
Mất đi một nửa hồn lực, thân thể cô gái trở nên trong suốt.
Không đợi cô hoàn hồn, cành cây khô nhẹ nhàng vung lên, liền đưa cô vào luân hồi.
Cái gọi là hiến tế linh hồn căn bản chính là lời nói vô căn cứ, hồn phi phách tán càng tuyệt đối là chuyện không có khả năng xảy ra.
Tà ma mới có thể thành phệ hồn chi đạo, mà cây Đa lớn tu thành chính đạo.
"Ăn đi!", hai tán cây xanh biếc giống như bàn tay của phụ nữ bê quả cầu lại, đưa đến bên miệng Ô Nha Nha.
Ô Nha Nha dùng cánh che miệng lại, mơ hồ nói: "Không ăn hết quả cầu có được không? Nó quá đắng! Hơn nữa làm nhiệm vụ rất phiền phức!"
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
"Ăn đi, ăn xong ba ba khen thưởng con.", cây Đa lớn đem hồn lực của cô gái nắn thành một viên kẹo màu hồng phấn, quơ quơ trước mặt cô nhóc.
Bây giờ là thời đại Mạt Pháp [1], không còn dư thừa linh khí để động thực vật khai trí tu luyện.
Để giữ được bảo bối thân yêu lâu dài nhất, cây Đa lớn không thể không giao dịch với người phàm.
Hắn yêu cầu hồn lực của bọn họ cung cấp nuôi dưỡng cô con gái nhỏ, nếu không hai mươi năm ngắn ngủi, con gái liền sẽ chết.
[1] Mạt Pháp: trong tư tưởng Phật giáo Đại thừa Đông Á, nhất là Tịnh độ tông, là từ chỉ giai đoạn ở đó các giáo lý Phật dạy (pháp) trở nên mai một (mạt) và chỉ còn hình thức.
Trong giai đoạn Mạt Pháp đa số tu sĩ và tín đồ đều không hiểu hoặc hiểu sai Phật pháp.
Thời điểm Mạt Pháp bắt đầu được cho là 1500 năm sau khi Phật Thích Ca nhập niết bàn.
Mạt Pháp được nhắc đến trong các kinh- điển Đại Thừa.
Thế gian này lại không còn sinh linh có thể bầu bạn sống cùng cây