Ngày hôm sau, tưởng chừng hôm nay là một ngày vô cùng đẹp trời và may mắn, nhưng không, mọi chuyện đối với Tưởng Mộng Hoàn không hề giống như bầu trời xinh đẹp của ngày hôm nay.
Hiện tại cô đang ở Tưởng gia chịu trận, phải nghe những lời mắng nhiếc vô cùng cay nghiệt, tâm trạng của cô hiện tại còn khó chịu hơn là việc viết tiểu thuyết không ai xem.
- Tưởng Mộng Hoàn, ba đã nói với mày thế nào hả? Mày rốt cuộc là đang làm cái trò gì đấy? Ba đã nói với mày là không được thất bại cơ mà?
Ba của cô vô cùng tức giận, ông ta không chỉ mắng, bây giờ còn giơ gập lên đánh cô.
Bụp! Bụp! Bụp!!
Tuy đau nhưng Mộng Hoàn vẫn cố cắn răng chịu đựng, cố nhẫn nhịn.
- Lão gia, ông bớt nóng giận, con còn nhỏ nên không hiểu chuyện, không hiểu tấm lòng của ông.
Tưởng phu nhân giả vờ can ngăn, nhưng trong lòng vốn đang rất vui.
- Nó không hiểu?? Nó đã bao nhiêu rồi? Vốn dĩ nó đâu xem tôi là cha!!
Mộng Hoàn tức giận, cô thật sự không nghe nổi những câu giả tạo này, tại sao họ phải cố tình nói là muốn tốt cho cô, trong khi họ vốn....!không hề xem cô ra gì.
- Ba!! Vậy ba có từng xem con là con không? Nếu ba thật sự thương con thì lúc trước ba đã không bỏ mẹ con con.
Nếu ba nghĩ đến con, lo cho con thì không phải đến hôm nay ba mới kêu con về nhà.
Rõ ràng các người...!chỉ đang muốn lợi dụng con mà thôi.
Nếu muốn con trả lại cái công sinh thành, muốn con kiếm tiền và lợi ích cho công ty của ba thì ba xứ nói thẳng đi!
Tưởng lão gia thẹn quá hóa giận, ông không nói lên lời, gõ đầu gậy xuống đất rồi tức giận ngồi xuống ghế.
Cộc!!
- Chậc! Mộng Hoàn, sao con lại ăn nói với ba của con như vậy??
Tưởng Y Như - chị cùng cha của cô cũng lên tiếp tiếp lời mẹ cô ta.
- Mẹ! Mẹ nói với nó làm gì? Cái loại con của kĩ nữ, không được dạy dỗ đàng hoàng thì làm gì biết lễ nghĩa là cái thứ gì.
Tưởng Tuấn Anh kéo Tưởng Y Như lại, trầm trọng.
- Em đừng có ăn nói lung tung.
- Anh hai! Em nói gì không đúng?? Nói như vậy là còn nhân nhượng cho nó lắm rồi!
Mộng Hoàn xoay người định bỏ đi thì Tưởng lão gia gọi lại.
- Mày định đi đâu!!
- Con đi đâu cũng không muốn ở lại căn nhà này.
- Được, mày giỏi thì mày đi đâu ba cũng không quan tâm.
Nhưng chiều nay mày phải về đây cho ba.
Ba cho mày cơ hội cuối cùng, còn không làm được thì đừng trách tao vô tình.
Ông ta nói như vậy, Mộng Hoàn liền biết ông ta đang uy hiếp mình, mà thứ duy nhất ông ta có thể uy hiếp cô đó chính là cô nhi viện.
Cô vốn không có gì để mất, cũng không có gì để sợ, nhưng...!điểm yếu của cô chỉ có một, vì cô không thể bỏ mặt nơi đã cưu mang, giúp đỡ cô và nuôi cô lớn, cô thật sự...!không thể vô tình và ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân được.
- Con sẽ đến, nhưng thành công hay không thì không do con quyết định.
Tưởng Mộng Hoàn lau hết nước mắt