Tại một quán kem.
- Vậy xin hổi tiền bối, vấn đề của tôi là ở đâu?
Phùng Quốc Nhật nheo mắt.
- Ở nhan sắc của cô!!
Hả?? Là sao cơ, Mộng Hoàn không hiểu.
- Thì cô viết tiểu thuyết ngôn tình nhưng...!vẫn chưa có người yêu đúng không ? Lời văn có lẽ hay nhưng nội dung thì vẫn chưa đủ ngọt, chưa đủ sủng hoặc là...!nam chính chưa đủ tra nam.
- Là sao ạ?
- Cô vẫn chưa hiểu gì về đàn ông, cũng không hiểu gì về tình yêu, cô viết lúc nào cũng dừng lại ở mức an toàn và trong sáng thì không ổn, độc giả họ thích cái gì đó thật kịch tính.
Nên tôi cảm thấy..
kiểu viết của cô...!phù hợp cho những thể loại thanh xuân vườn trường thôi, cô có thể thử đổi qua thể loại đó xem sao? Không thì...!cô thay đổi bản thân mình, yêu thử một lần xem sao? Có lẽ cô sẽ viết tốt hơn.
Đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, cô không thấy những người viết tình ca đều trãi qua rất nhiều mối tình sao, cũng vì vậy lời nhạc của họ mới chân thật, mới xúc động và thấm vào lòng người như vậy.
Mộng Hoàn vẫn ngơ ngác.
Lúc này tiền bối Phùng bắt đầu chuyển sang ngồi kế bên cô, tay anh khoát lên vai cô.
- Á!!
Không may khiến những vết thương trên vai cô đau đớn, những vết thương này không đâu xa lạ, nó là do ba cô đánh lúc sáng.
- Cô sao vậy?? Tôi có làm gì đâu!
Mộng Hoàn cười mỉm.
- Không sao, không sao, anh nói tiếp đi!!
- À! Nếu cô vết tiểu thuyết theo kiểu trong sáng chỉ dừng lại ở cái nắm tay, hôn má, hôn trán hay là nói chuyện thì cô nên viết thể loại thanh xuân.
Chứ cô nhìn thử xem, các cặp đôi trong quán kem này họ cứ thoải mái ôm ấp, hôn nhau như vậy đấy, chứ đâu đơn thuần như cô viết.
Mộng Hoàn dần hiểu ra, thì ra là cô viết tiểu thuyết quá nhạt, vậy là kinh nghiệm bao năm tích lũy của cô không phải là có mà như không sao? Bởi vậy người ta mới có câu "học phải đi đôi với hành".
- Vậy tôi sẽ thử suy nghĩ lại xem sao, về chuyện...!đổi phong cách viết.
...----------------...
Sau khi nói chuyện xong thì Phùng Quốc Nhật lại cùng Mộng Hoàn trở về công ty, vừa bước vào thì nhiều đôi mắt đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào họ.
Phùng Quốc Nhật này rõ ràng trước giờ điều không đi cùng ai, không nói chuyện với ai hết mà.
Sao hôm nay lại...?
Thấy ánh mắt của bọn họ thì anh liền nhận ra.
- Chúng tôi chỉ nói chuyện về công việc thôi, hơn nữa cái này là do cô biên kịch kia nhờ tôi.
Chứ có gì đâu mà lạ.
Rồi anh ấy lại quay sang Mộng Hoàn.
- Lúc nãy vai cô bị đau à? Nghỉ ngơi cho khoẻ đi, đừng áp lực quá.
Mong sau này chúng ta còn