Một khoảng thời gian sau, ở dưới lầu.
Đột nhiên Tưởng lão gia lại mỉm cười.
"Chắc mọi chuyện đã xong xuôi rồi."
- Lâm lão gia, Lâm phu nhân, Lâm thiếu gia và Mộng Hoàn ở trên lầu nãy giờ cũng lâu rồi, không biết là Lâm thiếu gia có sao không, hay là chúng ta lên xem thử.
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
...----------------...
Trên phòng.
Mộng Hoàn im lặng không nói bất cứ điều gì, nước mắt cô không ngừng rơi khiến cho gối cũng đã ướt đẫm.
Vì nước mắt và mồ hôi nhễ nhại nên đã khiến cho lớp phấn phủ bị trôi, vết thương trên mặt cô bắt đầu hiện ra.
Đột nhiên, Lâm Đình đưa tay sờ nhẹ vào vế thương đó.
- Cô bị sao vậy??
Mộng Hoàn vẫn im lặng không trở lời.
Lúc này, bên ngoài bắt đầu ồn ào khiến Mộng Hoàn sợ hãi, có thể dễ dàng nhận biết ra, cô đang run.
- Sợ gì chứ? Đừng giả vờ nữa, ba mẹ tôi...!không dễ dàng bị cô lừa đâu, họ sẽ sớm nhận ra thôi.
Hơn nữa, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi còn gì?
Chuẩn bị tâm lí?? Cô vốn chẳng biết gì!!
...----------------...
Bên ngoài cửa phòng.
- Sao cửa lại bị khoá vậy hả? Phu nhân, bà có chìa khoá mà phải không? Mở cửa ra xem, bọn trẻ làm gì vậy chứ??
Phải nói là...!diễn xuất của Tưởng lão gia rất tốt.
- Được, để tôi mở cửa ra.
Từ nãy đến giờ Tưởng Y Như giả vờ ngoan ngoãn nên mới im lặng, bây giờ cô mới lên tiếng.
- Không phải là làm chuyện mờ ám gì đấu chứ? Em ấy sẽ không lợi dụng Lâm thiếu gia say xỉn mà....
Tưởng phu nhân nhanh chóng nhéo vào tay cô ta để ngăn cô ta làm hỏng chuyện.
- Đừng có nói giỡn trước mặt người lớn như vậy, lúc nãy mẹ thấy Lâm thiếu gia còn tỉnh lắm.
Cạch!!!
Cửa phòng được mở toang ra, cảnh tượng bên trong...!như những gì Tưởng lão gia muốn.
- Hai đứa đang làm gì vậy hả???
Ông ấy lại bắt đầu diễn, đương nhiên Tưởng phu nhân cũng không thể thiếu cảnh.
- Gì vậy hả? Lâm thiếu gia và Mộng Hoàn?? Sao hai đứa lại....? Không phải chứ? Không phải cậu nói cậu không thích con bé sao? Bây giờ cậu lại...! như vậy là sao??
Lâm lão gia và Lâm