Sau cuộc gọi đó Mộng Hoàn đã trở về nhà và chuẩn bị dọn đến Tưởng gia sống, tuy chỉ sống ở đấy một tuần nhưng cô cũng không hề muốn chút nào.
Bầu không khí ở đó, những con người ở đó nào giống như một gia đình ấm áp mà cô mơ ước.
Chỉ nghĩ thôi đã không muốn nghĩ huống chi là sống ở đó.
Cơ mà hiện tại cô cũng không còn cách nào nữa, đành sống qua ngày thôi.
Chỉ ba tháng, ba tháng thôi cô sẽ lại được sống cuộc sống mà mình mong muốn, không cần vướn vào những người trong giới thượng lưu đáng ghét đó nữa.
...----------------...
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Mộng Hoàn vừa kéo vali ra khỏi cửa thì trùng hợp lại nhìn thấy Trần Hữu Tiến, cô còn chưa nói gì thì anh ấy đã bước đến hỏi.
- Cô định đi đâu mà mang theo nhiều hành lí vậy?
Mộng Hoàn chần chừ rồi mới đáp.
- Về nhà.
Còn anh? Hôm nay anh không đi làm sao??
- Tôi để quên tài liệu nên trở về lấy rồi sẽ đi ngay.
Nhưng mà....!cô về nhà để làm gì??
Thấy Mộng Hoàn có vẻ bối rối nên anh vội giải thích.
- À, có lẽ tôi hơi nhiều chuyện, chỉ là trước giờ tôi nghe nghe cô nhắc đến người thân, cũng chưa từng thấy người nhà đến thăm cô, tôi chỉ biết cô là trẻ mồ côi thôi nên....!có chút thắc mắc.
Mộng Hoàn mỉm cười.
- Không sao, cũng không phải chuyện gì to tát.
Có lẽ hơn ba tháng sau tôi sẽ trở lại sống ở đây.
- À, vậy...!cô đi đường cẩn thận.
Tôi còn việc gấp, tôi trước!!
Nói xong Trần Hữu Tiến nhanh chóng rời đi, Mộng Hoàn cũng không trì hoãn nữa, cô lấy điện thoại ra gọi xe và trở về Tưởng gia.
...----------------...
Sau khi về đến nơi, Mộng Hoàn không ngần ngại cũng không tỏ ra sợ hãi, cô cứ như vậy không nghĩ nghĩ mà bước vào trong.
Khung cảnh khi cô bước vào....!vô cùng lạnh nhạt, bọn họ không một ai chào đón cô, chỉ liếc mắt một cái rồi bĩu môi khinh thường.
Nhưng những điều này cũng chẳng phải là việc gì to tát, dù sao thì Mộng Hoàn cô cũng đã sớm đoán được kết quả.
"Không sao, đây mới đúng là những thứ mình nên đón nhận, chứ bọn họ mà vui vẻ thì ngược lại mình càng sợ hãi."
Mộng Hoàn bước thêm vài bước thì đột nhiên Tưởng phu nhân và Tưởng Y Như lại cất tiếng.
- Chà! Mẹ, xem ai về kìa!! Vẫn là bộ dạng ghê tởm đó, con phải sống chung dưới một mái nhà cùng cô ta thật sao??
- Haizz!! Dù sao cũng là người nhà, sống chung cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là...!sao cô lại không biết phép tắc như vậy?? Thấy tôi cũng không biết chào hỏi một tiếng?? Hay là cô tưởng mình sắp làm Lâm thiếu phu nhân rồi nên không còn xem ai ra gì nữa??
Mộng Hoàn im lặng rồi lại bất chợt mỉm cười nhìn bà ta.
- Nào dám chứ!! Tưởng phu nhân nặng lời rồi.
Bây giờ chào hỏi cũng chưa muộn mà, không phải sao?? Phải rồi, tôi có thể lên phòng sắp xếp đồ đạc được rồi chứ??
Tưởng Y Như lên tiếng.
- Phòng cô? Ở đây làm gì có chỗ cho cô ở?? Nơi đó đã được tôi lấy làm phòng chứa đồ rồi.
Mà không sao, lúc nãy ba có việc bận nên đã giao việc này cho tôi.
Tôi nhớ ở