Hôm qua Mộng Hoàn đã bị anh hành hạ đến phát ngất, khi tỉnh dậy thì đã 9 giờ, anh cũng đã đến công ty từ lâu.
- Tại sao anh ấy lại phải làm như vậy với mình? Vì say nên mất kiểm soát sao? Nhưng mà dường như mình cảm nhận được rằng...!anh ấy không muốn mình hiểu lầm.
Tại sao chứ?
Khắp người Mộng Hoàn đều cảm thấy đau nhứt như xương cốt đã bị rã rời ra hết vậy, cô lấy hết sức ngồi dậy rồi loạng choạng bước vào phòng tắm.
Nhìn bản thân trong gương, đột nhiên cô lại cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm, những vết đỏ chi chít khắp người chính là bằng chứng cho sự nhơ nhớp đáng khinh bỉ đấy, rõ ràng cô vốn có thể chống cự hết sức để đẩy anh ra, rõ ràng cô cũng có thể làm tổn thương bản thân để bảo vệ sự tự tôn cuối cùng.
Vậy mà cô lại nằm im và thật sự hưởng thụ nó, muốn nó và hơi thở đó của anh quấn lấy cô.
Thật đáng xấu hổ và *** ****.
- Mộng Hoàn, có phải mày điên rồi không? Nếu là vợ chồng bị thường thì đây chính là sự ân ái, yêu thương nhau đến tột cùng, nhưng đây chỉ là kết hôn giả, mày và anh ấy không phải một cặp đôi thật sự, làm những chuyện dơ bẩn như vậy...!mày bảo anh ấy có thể không ghét bỏ, ghê tởm mày sao? Mày có có tư cách nói bản thân thuần khiết, do bị nhà họ Tưởng sắp đặt nên mới rơi vào bước đường này? Tốt nhất là mày nên dừng lại, Mộng Hoàn!!!
Hiện tại, trong khoảnh khắc này, ngay cả bản thân cô cũng không thể nào dung thứ cho hành vi của mình nữa, cô thật sự ghét bản thân vì đã hi vọng, buồn bã và trái tim loạn nhịp vì anh.
Cô thật sự không hề muốn điều này xảy ra.
Mộng Hoàn thật sự cảm thấy tuyệt vọng và đau đớn khi đã lỡ dại trao nửa trái tim cho một người vốn dĩ không cùng một thế giới với cô, đó chính là một sai lầm lớn.
Mộng Hoàn mở vòi nước lên, cố gắng kì cọ cho thật sạch, cô muốn tẩy sạch đi hết những thứ đáng xấu hổ trên cơ thể, càng muốn tẩy trắng những thứ trong đầu cô.
Cô không muốn bản thân nhớ đến, nghĩ đến và suy diễn về những thứ linh tinh nữa.
Nhưng...!có thể sao?
Nước mắt Mộng Hoàn rơi lã chã hoà quyện cùng với nước khiến cho cô cũng không thể phân biệt rõ đâu là