Cuối tháng mười một, kỳ thi giữa kì ở Nhất Trung như sét đánh ầm ầm. Đám học sinh đã thong dong nửa học kì lại bắt đầu đau khổ ca thán, lại đến lúc nước đến chân mới nhảy. học thuộc cổ văn thì học thuộc cổ văn, làm đề thì làm đề, cả thời gian nghỉ giải lao cũng cực khổ vùi đầu vào học hành, thành ra học thần Lục Diệp và Nhạc Thiển Thiển trở thành người rảnh rỗi nhất cả lớp.
Có một lần học trên lớp không cần phải đi ra sân tập, vậy mà cả lớp không có ai đi chơi, cả phòng học yên tĩnh như đang trong giờ học. Lúc này Thiển Thiển tỉnh ngủ vươn vai một cái thật lớn, bảo Giang Đường cho mình đi ngoài đi nhà vệ sinh. Lúc đi qua bục giảng cô còn có tâm trạng vui vẻ, ngâm nga một khúc nhạc vui, kết quả…
Mười mấy hai mươi bạn học ngồi ở hàng ghể trước đồng loạt cùng dừng bút lại, trợn mắt nhìn cô!
Mọi người đều đang liều mạng học tập, bạn muốn đi vệ sinh thì yên lặng đi đi, còn hát làm cái gì, sợ người khác không biết bạn đi nhà vệ sinh hay sao!
Học thần Lục Diệp đã nổi tiếng từ lâu, cậu ấy không đọc sách cũng thôi đi, dựa vào cái gì một người như bạn môn số học chỉ thi được 50 điểm cũng không đi xem sách!
Không đọc sách thì không đọc sách đi, mời bạn ra đó hóng mát đi được không? Lại còn dám ung dung thảnh thơi xuất hiện ở trước mặt đám người đang bị chín môn học hành hạ đến sức lực và tâm trí đều quá mệt mỏi. Bạn đây là đang muốn trắng trợn tạo thù hận sao!
Bị mười mấy hai mươi đôi mắt như sắp phun ra lửa nhìn chằm chằm như vậy, Thiển Thiển bị doạ sợ đến mức nhà vệ sinh cũng không dám đi, ảo não trở về vị trí của mình, uất uất ức ức nằm ở trên mặt bàn, dùng ánh mắt dò xét Giang Đường.
Giang Đường bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ tiếc rèn không thành thép, nhìn cô. “Thiển Thiển, còn hai ngày nữa là sẽ phải đi thi, cậu không thể an phận thủ thường ngồi xem sách hay sao?”
“Nhưng mà thật sự mình cảm thấy không có gì đáng xem mà.” Thiển Thiển ngã xuống trên mặt bàn, sống dở chết dở nói: “Có thể hiểu thì nghe giáo viên nói một chút cũng đã hiểu rồi, nếu như nghe giáo viên nói cũng không hiểu thì dù mình có xem sách cũng không chỉ là tự lừa minh, có làm theo cũng không hiểu gì. Nhưng mà mình cũng đã ngoan ngoãn chuẩn bị bài.”
“Nếu như cậu không hiểu thầy nói, vậy cậu đi tìm người khác giảng lại cho cậu một chút đi.” Giang Đường gõ một cái không nặng không nhẹ lên trán của Thiển Thiển, nói: “Anh trai Nhạc Kì Sâm của cậu này, nhờ người này thì tốt biết bao, từng đạt điểm cao thi học kỳ cơ mà, có chỗ nào không hiểu được cơ chứ, bảo đảm cậu sẽ ngày càng so easy đúng không?
“Không cần đâu.” Thiển Thiển cười nhìn có vẻ ngây thơ ngốc nghếch: “Thời gian anh trai ở nhà đều dùng để làm các loại món ăn mới, điểm tâm mới cho mình ăn, mình không nên chiếm dụng, sẽ ảnh hưởng tới tính sáng tạo tích cực của anh ấy!”
“Nói còn dễ nghe hơn hát, thật ra thì chính là do cậu thèm ăn.” Giang Đường hung hăng lườm cô một cái, lại nói: “Vậy cậu đi tìm người kia giảng cho cậu đi, người kia cũng không kém hơn anh trai của cậu, hơn nữa mình nghĩ cậu ấy nhất định sẽ vô cùng tình nguyện.”
Cô vừa nói, vừa hếch miệng về bên phải.
Thiển Thiển nhìn theo hướng ngón tay… là Lục Diệp.
Cậu ấy đang dùng hai tay chống trán, thời tiết ở nơi này bắt đầu chuyển lạnh, lúc các bạn học đã thay đồng phục học sinh mùa thu, cả lớp cũng chỉ còn lại một mình cậu ấy mặc áo sơ mi trắng mùa hè , ống tay áo được sắn lên tới khuỷu tay sạch sẽ ngăn nắp, cánh tay lộ rõ đường cong của bắp thịt. Tay phải của cậu ấy đang cầm bút viết lên một quyển sách luyện tập số học, cũng đang cày đề, bộ dạng lúc này của cậu ấy rất nhẹ nhàng, cảnh đẹp ý vui gấp ngàn lần so với cậu bộ dạng của cậu bạn cùng bàn đang cắn răng nghiến lợi, mặt mũi dữ tợn, tóc bị cào rối nhìn không khác gì ổ chim.
Sau khi tựu trường được một tháng, Lương lão sư lại thay đổi vị trí của học sinh trong lớp, mặc dù không tách Thiển Thiển vầ Giang Đường ra, nhưng Hạ Văn, Lâm Nhược Vân và Lục Diệp đều bị đổi chỗ khác, ngay sau đó lại bắt đầu thi hành chế độ đổi tổ luân phiên, hai bên cùng kết hợp, chỗ ngồi hiện tại của Lục Diệp ở bên tay phải của Giang Đường và Thiển Thiển, cách một cái lối đi ở giữa.
Cứ như vậy Thiển Thiển nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lục Diệp một lúc lâu, cho tới khi đối phương phát hiện, quay đầu sang nở nụ cười với cô, mới thu hồi ánh mắt, vô cùng tiếc nuối nói với Giang Đường: “Học tập, là chuyện của đi học. Thời gian nghỉ ngơi nên dùng để nghỉ ngơi, sao có thể đi quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của người khác cơ chứ?”
Lần này đổi thành Giang Đường nhìn chằm chằm Thiển Thiển.
Giang Đường nhìn chằm chằm Thiển Thiển được ít nhất một phút, mới mặt không thay đổi quay đầu đi, tự nhủ: “Quả thật mình không nên để ý tới cậu.”
Lúc này nước mắt của Thiển Thiển trào ra như thác, nhào qua ôm lấy cô: “Anh anh anh Đường Đường chơi với mình đi, bọn họ đọc sách không thú vị chút nào, chỉ có cậu đồng ý trả lời mình…”
“Cậu cậu cậu cậu buông mình ra… Oa! Nước miếng của cậu dính trên quần áo của mình rồi…”
“Đi mà đi mà! Nếu mà cậu không chơi với mình, mình sẽ bôi nước miếng lên mặt của cậu!”
“ Được rồi đuợc rồi, mình sợ cậu rồi, nói đi nói đi, muốn mình chơi cái gì với cậu?”
“Hắc hắc…”
…….
Nghe các nàng thấp giọng đùa giỡn, khoé miệng Lục Diệp lộ ra nụ cười thản nhiên.
Buổi tối trước ngày thi một ngày, Thiển Thiển cầm áo ngủ vào phòng tắm, sau khi cởi áo lót, cô soi gương xoa xoa ngực của mình. Nhìn hai tiểu bạch thỏ, sau đó nhíu mày lại.
Cô nghĩ một chút, dùng khăn tắm quấn quanh mình, mở cửa phòng tắm thành một khe hở, thò đầu về phía phòng ngủ, gọi to: “Mẹ.”
Cũng không lâu lắm, mẹ của Thiển Thiển vừa thoa xong mặt liền đi ra khỏi phòng, hỏi: “Có chuyện gì vậy, Thiển Thiển?”
Thiển Thiển nhìn một chút cửa phòng đang mở của anh trai, không nói gì, chẳng qua là vẫy vẫy tay với mẹ.
Mẹ của Thiển Thiển hiểu ý, cũng không hỏi lại, trực tiếp đi vào phòng tắm, sau khi đóng cửa lại mới lên tiếng: “Khó chịu ở chỗ nào sao?”
“Là ngực ạ…” Thiển Thiển vừa nói vừa cởi khăn tắm, chỉ vào dấu đỏ bị siết ở hai bên, nói: “Gần đây mặc áo lót cảm thấy có chút bị siết, sau khi cởi ra ở hai bên còn có chút đau.”
Mẹ nghe vậy, cầm áo lót Thiển Thiển treo ở một bên, nắn nắn, lại nhìn ngực Thiển Thiển. Khoa tay múa chân