Nhìn thấy vẻ mặt có vẻ hài lòng của Thiển Thiển như thế thì sẽ không có khả năng lại không đồng ý được, đúng lúc này nữ nhân viên bán hàng ngầm hiểu liền đưa Thiển Thiển đi vào phòng thử đồ.
So với bạn cùng lứa tuổi thì Thiển Thiển phát triển tốt hơn rất nhiều, những bộ đồ lót có kiểu dáng đáng yêu cô đều mặc không được, cho nên những kiểu đồ lót mà cô nhân viên bán hàng lấy ra toàn là loại trưởng thành. Có điều là thấy rằng Thiển Thiển cũng cùng tuổi với cô, nên cô nhân viên cố ý lấy những kiểu có màu tương đối tươi sáng như phấn trắng, hồng nhạt, xanh da trời, xanh bạc hà cho cô chọn.
Sau khi Thiển Thiển thử xong, thì chọn hai cái cùng có màu nhạt, nhưng mà cô còn chưa thỏa mãn, còn thử thêm đồ lót bên trong có miến lót thật mỏng. Sau khi mặc loại này lên người, Thiển Thiển cảm thấy dường như bên trong cô không có mặc đồ lót cho dù là mỏng nhất vậy.
Cho nên sau khi từ phòng thử quần áo đi ra, cô liền dính vào người của mẹ, làm nũng nói: "Mẹ ơi, đồ lót của chúng ta chẳng phải là đã được một năm hết rồi sao? Có phải là nên đổi rồi không?"
Dĩ nhiên người mẹ nào cũng tâm liên tâm với con của mình, vừa nghe Thiển Thiển nói thì mẹ cô đã biết trong lòng con gái đang tính toán chuyện gì rồi, không khỏi cười nói: "Được được được, con nói đổi thì đổi, đồ lót phải mặc thoải mái mới tốt." Nói xong, bà quay đầu hỏi cô bán hàng, "Còn hai loại nào có miếng lót mỏng giống cái này không? Nếu có thì lấy ra xem thử đi."
Nghe vậy, cô bán hàng cười đến mức miệng không khép lại được, lấy lòng tiếp đón, lại lấy thêm ba bốn cái nữa đưa cho Thiển Thiển.
Bỏ lại những món mà cô mặc cảm thấy có chút chật lưng, Thiển Thiển cảm thấy hài lòng mang theo năm bộ đồ lót mới ra khỏi cửa hàng.
***
Mới kéo mẹ đi được hai bước, Thiển Thiển liền chạm mặt người quen, cô hoảng sợ tới mức muốn đánh rơi túi đồ to của mình xuống đất.
"Lớp trưởng?" Thiển Thiển kinh ngạc nhìn Lục Diệp không hẹn mà gặp, cảm thấy có chút thẹn thùng, len lén giấu túi đồ to của mình ra phía sau.
Đồ lót, cái gì mà đồ lót, con gái đi mua đồ lót là chuyện kinh thiên động địa đó! Nên, cho nên không có cái gì tốt, rất xấu hổ, không, không phải là đã gặp được một bạn nam sao!
Thiển Thiển không ngừng xây dựng tâm lí trong lòng, nhưng lại không ngăn được nhiệt độ trên mặt mình càng lúc càng nóng lên.
Lục Diệp mỉm cười với Thiển Thiển: "Bạn học Nhạc Thiển Thiển, đi mua đồ sao?"
"Ách.....Là.." Thiển Thiển gật đầu một cái không được tự nhiên nói: "Mua chút......đồ. À đúng rồi mẹ, đây là lớp trưởng của lớp chúng con, kêu....."
"Lục Diệp phải không, chính là người lần trước đưa con về." Đã cười trộm đủ rồi nên mẹ gật đầu nghiêm trang nói. "Ta là mẹ của nó, tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng trí nhớ vẫn rất tốt."
Nói xong, bà quay đầu trừng mắt nhìn Thiển Thiển.
Thiển Thiển: "... ...."
"Chào cô, cháu là Lục Diệp, là bạn học của Thiển Thiển."So với Thiển Thiển chẳng biết tại sao có chút thẹn thùng, thì biểu hiện của Lục Diệp lại tự nhiên hơn, cậu rất lễ phép với mẹ của Thiển Thiển, nói: "Lần trước chúng ta có gặp qua một lần."
"Chào cháu, thường nghe Thiển Thiển nhà chúng ta có nhắc về cháu, đúng là nó rất hâm mộ cháu đấy." Mẹ của Thiển Thiển nói xong, len lén lấy khuỷu tay huých vào tay của Thiển Thiển một chút.
"Hả?" Nụ cười trên mặt của Lục Diệp càng thêm chân thành, cảm thấy hứng thú hỏi: "Không biết bạn học Thiển Thiển hâm mộ cháu việc gì vậy?"
"Nó nói cháu rất lợi hại, cái gì cũng biết làm, là một lớp trưởng vạn năng." Mẹ mỉm cười liếc Thiển Thiển một cái nói. "Ngoại trừ ba với anh của nó ra, chưa từng nghe nó đánh giá cao một người khác phái như vậy bao giờ."
Mặc dù là cô có nói như thế thật, đó là bởi vì lớp trưởng thật sự rất lợi hại thôi! Nhưng mà vì sao lời nói từ trong miệng của mẹ nói ra có cảm giác kỳ quái như thế nào ấy?
Thiển Thiển chán nản thầm nghĩ.
***
"À đúng rồi, dì nhớ rõ lần trước là cháu đã có lòng đưa Thiển Thiển về nhà, dì còn chưa cảm ơn cháu. Hôm khác không bằng hôm nay, nếu không hôm nay đi được không? Mời cháu ăn chiều hay uống trà gì đó nhé." Mẹ của Thiển Thiển không để ý những động tác nhỏ liên tiếp của Thiển Thiển, cười tủm tỉm với Lục Diệp mời: "Cháu không có chuyện gì khác phải làm chứ?"
Lục Diệp buồn cười liếc nhìn Thiển Thiển sốt ruột đến mức rối loạn ngẩng đầu ngơ ngẩn, đáp: "Thật là hân hạnh."
Sau đó......sau đó một nhóm ba người thật sự đi đến một tiệm bánh ngồi vào.
Sau khi chọn một bàn bánh ngọt cùng với nước giải khát lạnh, Thiển Thiển liền rong chơi giữa biển đồ ngọt này, nhưng cô ăn không vui vẻ như tưởng tượng. Tuy rằng thật sự là ngay từ đầu cô tính mua đồ lót xong sẽ lừa mẹ đưa cô đến tiệm đồ ngọt mởi mở này làm khách ăn cho thật ngon, nhưng mà như thế nào cô cũng không ngờ đến khi đến đây lại nhiều thêm một người, hơn nữa người này.....Hiện tại đang trò chuyện thật vui vẻ với mẹ của cô.
Vừa nghĩ đến người đang vừa nói vừa cười với mẹ là Lục Diệp, trong lòng của Thiển Thiển có chút cảm giác nói không nên lời. Một mặt cảm thấy vui vẻ bởi vì Lục Diệp tiếp xúc với mẹ cũng không tệ, mặt khác......Lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nhất định là bởi vì lời nói kỳ quái của mẹ trước đó! Cái gì mà "Nhìn ánh mắt của cháu là có thể nhìn ra việc gì rồi.", cái gì mà "Còn nhỏ như vậy mà có tâm tư, ý định gì đó, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.", gì mà "Ủng hộ cháu tự do yêu đương.".....
Đều là tại vì cái gì cùng cái gì đó hết đấy!
Thiển Thiển rầu rĩ chọc chọc nhẹ vào kem trong ly nước.
***
Ăn được một nửa, đột nhiên toàn thân của Thiển Thiển cứng đờ, vội vàng nói một câu với mẹ và Lục Diệp "Con đi toilet một chút." rồi rời khỏi chỗ ngồi.
Thấy Thiển Thiển vội vội vàng vàng vọt vào toilet, Lục Diệp liền đoán được có thể xảy ra chuyện gì, bởi vì lúc cô chạy đi cũng không có mang theo cái gì, liền nhắc nhở: "Dì ơi, Thiển Thiển cô ấy gấp gáp như vậy, có phải không thoải mái ở chỗ nào không? Dì có muốn đi theo xem một chút không?"
Vừa nghe Lục Diệp nói như thế, mẹ cô cũng phản ứng kịp hiểu có lẽ là đã xảy ra chuyện gì, nghiêng người lấy ra thứ gì đó trong túi xách nhét vào túi quần, thoáng cái nở nụ cười với Lục Diệp, rồi cũng đi vào toilet.
Khá tốt là bởi vì cả nhà đều biết con bé Thiển Thiển này thiếu khả năng phản xạ của người bình thường, cho nên trước khi ra khỏi nhà mẹ cô đều tự mình chuẩn bị nhiều thứ.
Mẹ mới vừa đi tới cửa toilet liền nhìn thấy Thiển Thiển mở cửa đứng ngay ngắn chỗ phòng rửa tay, lén lút nhìn ra bên ngoài, mẹ đoán rằng cô muốn kêu phục vụ đi gọi mình lại đây đây mà.
Nhìn thấy mẹ đi về phía mình, Thiển Thiển vừa vui vừa sợ.
Mẹ đi vào toilet, đưa đồ cho Thiển Thiển, cau mày nói: "Hình như lần này đến sớm phải không?"
"Sớm một tuần." Thiển Thiển nhận đồ xong liền chui vào phòng kế bên.
"Nếu không thì tìm chút thời gian đi bệnh viện xem một chút đi?" Mẹ lo lắng nói: "Đi hốt thuốc bắc về điều trị xem sao."
"Nhưng mà con không muốn uống thuốc bắc nữa, thuốc bắc khó uống muốn chết."
... ......
***
Đưa mắt nhìn thấy bóng dáng mẹ của Thiển Thiển biến mất sau ngã rẽ của toilet, ánh mắt của Lục Diệp liền rơi vào cái túi to trên chỗ ngồi của Thiển Thiển.
Cậu giống như là tùy ý quan sát bốn phía một chút, sau khi xác định không có ai chú ý đến cậu ở bên này, cậu đứng lên, nghiêng người tới phía trước rất tự nhiên, cầm cái túi chứa đồ lót mới của Thiển Thiển lại.
Đừng hỏi vì sao cậu biết bên trong cái túi kia là đồ lót, chính là cậu tận mắt