Cuộc trò chuyện giữa tôi và bác gái đã là chyện của vài tiếng trước đây rồi, thơi gian còn nhanh hơn cả một cơn gió. Trời ngày càng khuya, sương xuống ngày một nhiều, lúc nãy do vội nên tôi không mang theo áo khoác nên giờ phải co rúm người.
Đã qua 12h, bên phía Karen vẫn đang gấp rút liên lên kế hoạch mới phòng trường hợp như lần trước thì còn biết đường mà đối phó. Tôi bảo Karen làm xong thì ngủ sớm đi, đã liên tục ba ngày vùi đầu vào công việc rồi còn gì.
Cuối cùng cũng vẽ được năm bản thiết kế có tính tương đối, tôi gom tài liệu, giấy bút rồi gập laptop lại. Nhìn xuống sàn nhà toàn những khối giấy vo tròn tôi bất giác lắc đầu cười khổ, bỗng từ đâu một cô giúp việc trẻ trung nhanh nhẹn chạy ra giúp tôi quét dọn.
Tôi nhận ra cô gái này, cô ấy rất thường hay chơi với tụi nhỏ nhưng không phải là người trông nom chúng. Tôi cảm ơn cô ấy, hẳn là cô ấy chỉ lớn hơn tôi vài tuổi thôi. tôi vừa bước đi trên hành lang mới chợt nhớ Hàn Nhuận và Tina đang ở trong đó, cũng chẳng biết Tina có về phòng chưa.
Tôi cũng chẳng tò mò đến đến độ phải mở cửa ra xem, tôi thở nhẹ một cái rồi quay bước về con đường cũ. Tôi để đồ lên bàn trong phòng khách, vơ lấy chiếc gối trên sofa rồi nằm xuống nhắm mắt ngay.
Mệt mõi đến thành ra thế này rồi tôi cũng chẳng kén chọn chổ ngủ như sofa thay vì chăn ấm nệm êm. Tôi rơi vào cõi mộng rất nhanh, chẳng biết mình ngủ được bao lâu, lúc mở mắt trời vẫn chưa sáng, tôi ngọ ngoạy vài cái rồi đổi tư thế để ngủ tiếp.
Tôi nhắm mắt được vài giây chợt mở to mắt tỉnh hẳn, trước mắt tôi là khuôn mặt trầm tĩnh của Hàn Nhuận. Một tay anh giữ lấy eo tôi, hơi thở ổn định hẳn ngủ rất say....nhưng mà chẳng phải. Tôi không nghĩ ngợi nhiều hét toáng lên giật lấy chăn rồi tặng anh một cú đạp ngã nhào xuống giường.
- Em làm quái gì thế? Định ám sát giữa đêm khuya à?!
- Biến ra khỏi đây dùm
- Sao chứ?
- Qua phòng Tina hay bất kì phòng nào cũng được, từ nay cấm anh bước nửa bước vào địa phận của tôi.
- Làm gì thế tiểu thư, sao nửa đêm lại tức giận thế, anh không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu, không phải em nghĩ bậy bạ gì rồi chứ?
- Anh không đi đúng không? Tôi đi là được chứ gì?!
Tôi đùng đùng nhảy ra khỏi giường, may mà đồ trên người vẫn còn nguyên, tôi chưa kịp đến cửa đã bị Hàn Nhuận kéo lại. Anh năn nỉ cả buổi tôi mới chịu ngồi xuống nghe anh nói, điên thiệt chứ, tôi đâu phải tình nhân hay dụng cụ ấm giường đâu chứ, vừa nãy....giờ lại ôm tôi ngủ lý lẽ của Hàn Nhuận anh bị chó tha rồi à.
- Sao em lại nổi nóng?
- Tôi không hơi đâu nổi nóng với anh. Tôi có đồng ý chấp nhận tình cảm anh thật những không phải ngồi yên cho anh sắp đặt. Anh với Tina tôi không rảnh mà quan tâm, chẳng phải lúc sáng tôi nói anh nghe rồi sao. Còn nữa anh ngủ với chị ta thì dọn sang