Tôi lẳng lặng không nói gì thêm nữa, tôi hiểu lầm anh cũng là tôi sai rồi, vậy mà khi nãy còn lớn tiếng gán tội cho anh. Lâm Tiểu Mạc tôi đây không biết ăn trúng cái gì mà tự mình suy diễn ra nguyện một câu chuyện dài, giờ thì tôi biết hai đứa nhỏ nhận được "thiên phú" từ tôi.
Anh bỗng giữ lấy cằm tôi nâng khuôn mặt tối đối diện anh, đôi mắt anh chính là vũ khí duy nhất có thể hạ gục tôi...lúc nào cũng vậy....chân thành đến lạ. Anh vẫn dịu dàng kể tôi nghe những ngày qua có việc gì xảy ra từng việc từng việc một.
- Mạc Mạc, em không biết mỗi tối anh khó ngủ nhường nào đâu, lăn đi lăn lại cũng đến sáng mới chợp mắt một chút. Anh thật sự rất nhớ em, tụi nhỏ cũng thế, nhưng làm sao anh nỡ làm phiền đến em. Công việc em nhiều như thế sao anh có thể để em bận tâm về phía anh và con được.
- Em xin lỗi, em hiểu lầm anh rồi.
- Không sao, anh không để tâm. Để anh ôm em ngủ một chút.
Anh hôn tôi rồi kéo tôi vào lòng, tôi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh. Anh lúc nào cũng chỉ lo nghĩ cho người khác thế đấy, có ngày chết vì lo chuyện bao đồng cho xem.
- Em gầy đi rồi...Mạc Mạc
- Đừng...
- Anh không làm gì đâu, yên nào.
Anh kéo váy ngủ ra khỏi người tôi, tôi thấy hơi lạnh nên nép vào lòng anh gần thêm một chút, trên người tôi vẫn còn nội y. Anh nâng khuông mặt tôi lên, dành cho tôi nụ hôn ngọt ngào. Tôi cảm nhận được tất cả tình cảm anh dành cho tôi, cho dù vậy chí ít tôi cũng chỉ cảm động nhưng mãi vẫn không có phát sinh thứ tình cảm nào với anh.
Tôi cũng rất muốn mình thích anh, tôi thấy được sự chân thành noi anh nhưng bản thân tôi lại chẳng thể đáp lại anh dù chỉ một chút chân tình.
Nụ hôn ướt át trơi xuống vai tôi, anh chẳng làm gì cả, chỉ hôn tôi như thế. Sau đó anh kéo tôi sát vào người mình, tay anh vuốt đi vuốt lại tóc tôi, anh vỗ nhẹ vỗ nhẹ vào tấ lưng trần của tôi. Tôi rất nhanh chìm sâu vào giấc ngủ, tôi thích nhưng lúc thế này, tôi sẽ luôn tham lam giữ lấy hơi ấm từ anh.
Tôi cuộn mình trong chăn ngủ một giấc dài, lúc tôi trở mình cảm nhận được bờ vai có luồng điện mạnh mẽ truyền vào từng sợi dây thần kinh cảm giác của tôi.
Hàn Nhuận anh ta thật là kẻ chuyên đi quấy rối người khác, tôi quay sang hướng khác lãi nhải vài tiếng rồi đẩy anh ra. Tôi sắp chết vì thiếu ngủ rồi hôm nay mà không bù lại thì thật có lỗi với bản thân, vì thế xin anh đừng quấy rầy tôi nữa, để tôi yên một chút thôi.
- Mạc Mạc....
Anh kéo tôi từ mép giường về trở lại lồng ngực anh, tôi không rảnh rang mà ý kiến, ngủ được một chút là sống được một giờ, sống được một giờ ít nhất còn có thể vẽ vài mẫu thiết kế cho đêm nay. Sáng ngủ, khuya làm việc, tác phong thật chẳng ra làm sao.
Tôi kéo chăn lên trùm kín đầu, vậy mà anh không thương tình gì hất tấm chăn ra khỏi