Ngày tháng cứ tưởng dài đằng đẳng thế như nó như cơn gió nói đến là đến, ngày sinh sắp gần tôi rất lo lắng, tôi cố giữ tinh thần tốt nhất để sinh con.
Tôi thường xuyên đi lại hơn, cũng chỉ loanh quanh trong cửa hàng, thế cũng tốt tôi có thể vừa tập thể dục vừa tư vấn cho khách hàng.
Sáng nay cửa hàng rất đông, đến tối đóng cửa trời cũng không sớm gì. Tôi đi lại xem số quần áo hôm nay bán được bao nhiêu.
Tôi có định gọi cho mẹ, tôi muốn nghe giọng nói của bà, bà sẽ trấn an tôi mỗi lúc tôi thấy căng thẳng. Cứ nghĩ chẳng biết khi nào mới sinh tôi lại có cảm giác lo lắng.
Số điện thoại mọi người vẫn nằm trong điện thoại tôi, Kì Băng có cho tôi số điện thoại mới, tôi cũng nghĩ nên gọi cho bạn ấy, đã lâu rồi hai đứa tôi có " buôn dưa lê" với nhau đâu.
Nhớ lúc trước không gặp nhau nhưng liên lạc của chúng tôi vẫn được coi là thường xuyên, biết là điện thoại đường dài cước phí đắt ghê gớm nhưng hai chúng tôi không bận tâm.
Mặc dù làm nhiệm vụ ở xa nhưng mỗi tháng Kì Băng sẽ về tổ chức một lần để thông báo cũng như thăm hỏi sức khỏe mọi người.
Kì Băng nhiều năm ở Mỹ dường như mất đi sự lạnh lùng vốn có....à không chỉ là tốt hơn xưa rất nhiều, bạn ấy nói nhiều hơn, cũng vui vẻ hơn.
Thường thì Kì Băng sẽ bôi nhọ, sỉ nhục, chà đạp tên Dương Thạc chẳng ra làm sao. Cô thường than rằng chẳng ai ám sát hay cố ý dọa nạt cậu ta cả, đáng buồn cười nhất là cậu ta cũng có võ. Chỉ tổn hại cho bạn yêu quí của tôi đau đầu vì phải theo hắn đi đây đi đó phục vụ hắn.
Nhưng tôi phát hiện được sau bộ mặt đó Kì Băng quan tâm đến tên họ Dương rất nhiều, chốc chốc bạn ấy lại lăn ra cười, tôi còn nghi ngờ bạn ấy làm việc quá độ nên mắc bệnh thần kinh rồi không nên.
- Thần kinh tớ sớm đã bọc thép rồi. Mà nè anh ấy đâu rồi.
- Thưa cô bạn lơ đãng của tôi! Ở đây có hơn cả trăm " anh" của cậu vừa hỏi, tớ chẳng biết nên trả lời thế nào.
- Cốc cho vài ba cái bây giờ. Tớ hỏi Hàn Nhuận
- Thế có phải dễ trả lời hơn không. Anh ấy đang.....đến kìa.
Lúc đó tôi và Kì Băng đang ở trên nóc tòa thành, tôi vẫn thường xuyên đến đó, Kì Băng ít nhiều cũng có thể biết mà tìm tôi khi về tổ chức.
Hàn Nhuận không hề đến đây lần nào, chỉ trừ khi có tập luyện thôi, mỗi lần ba mẹ tôi bảo anh ấy tìm tôi thì anh ấy sẽ đến phòng tôi, sau đó là phòng tập thể lực, cuối cùng là phòng tập bắn. Tôi biết anh ấy biết tôi ở đâu nhưng anh ấy không đến tìm, chỉ gọi cho tôi.
Đó là hôm đầu tiên anh ấy lên nóc tòa thành trừ việc tập luyện, tôi cũng chẳng thấy lạ Kì Băng ở đây thì anh ấy sẽ tự giác mà mò đến thôi.
- Hai em muốn làm nhiệm vụ cùng nhau không?
- Hỏi lạ thật anh có câu trả lời rồi mà cứ thích hỏi.
- Thế thì mau đi thôi.
Kì Băng trả lời thay tôi rồi cùng đi với Hàn Nhuận, tôi vẫn vui vẻ tiếp bước theo sau. Tôi chỉ kiệm lời với anh ấy vài ba câu cho bớt chút thời gian để có thể cùng Kì Băng nhanh chóng thi hành nhiệm vụ.
Tôi còn tưởng rằng chỉ riêng " cặp bài trùng" chúng tôi song hành cùng nhau, nhưng chẳng may lòi ra vài ba cái mặt thấy phát chán. Hàn Nhuận luôn trong tuyến đầu, Tina thì không tránh khỏi bị điều động, tên Từ Thẩm thối tha chẳng biết chui ở xó nào để lọt vào nhóm.
Lần này là làm việc theo nhóm, có tất cả năm người, mỗi người một sở trường, nhưng ý thức đồng đội luôn đặt lên đầu.
Tiểu Mạc tôi vẫn mang trọng trách sát thủ cầm súng.
Kì Băng thí không rời bỏ siêu xe của mình.
Hàn Nhuận và Từ Thẩm cũng dùng súng luôn.
Tina vẫn là ninja, phi dao là sở trường riêng của chị ta.
Lần này là cuộc giải thoát con tin trong tay bọn xã hội đen, "cặp bài trùng" có nhiệm vụ giải cứu, ba người còn lại sẽ giải vây và yểm trợ.
Ai cũng biết Kì Băng không thích người khác ngồi lên " chiến mã" của