" Chẳng có ai hay bất cứ việc gì trói buộc tay cả chỉ là ta có cần hay không thôi"
" Sẽ có ngày con nhận ra con cần lắm sự bảo vệ của Hàn Nhuận như thế nào"
" Con sẽ hối hận với những suy nghĩ đó"
Tôi không biết trong cuộc sống mình mạnh mẽ và lạc quan đến đâu....nhưng cứ mỗi khi tử thần đi qua tôi rồi nhìn lại....thì tôi biết giờ phút đó chính là lúc làm tôi suy tư nhiều nhất.
Lưỡi hái thần chết không vội cắt ngang sợi dây sinh mệnh của tôi, thần chết người đây chỉ đang đắn đo có phải lúc nào tôi cũng như thế không...lúc nào cũng coi mạng sống của mình như món đồ không có giá trị.
Phải.
Tôi biết coi thường mạng sống là điều đáng sỉ nhục, ở ngoài kia có biết bao người trân trọng từng giây chỉ để được sống...còn tôi coi mạng sống như cỏ rác.
Tử Thần, nếu người nghĩ tôi đáng chết thì cứ đưa tôi theo cùng ngài có được không? Ở thế giớ bên kia biết đâu tôi sẽ nhận ra đâu đó trong hiện tại vẫn còn điều tôi chưa hoàn thành.
Người có thể đưa tôi đi nếu người muốn, tôi ghét sự phiền phức, tôi luôn sống đơn giản, nghĩ gì sẽ nói, hiểu sẽ làm. Tôi ghét những lúc có vài ba câu nói vang đâu đó trong tâm trí tôi khiến tôi phải nghĩ nhiều...tôi không thích thế nó làm tôi mệt mỏi.
Người thấy không chỉ vài chục mét thôi, phía dưới kia là một nền xi măng bằng phẳng chỉ hơi bụi thôi. Tôi chỉ cần buông tay thì mọi chuyện sẽ kết thúc...vai tôi không đau...tay tôi không nhức....và tốt nhất hãy để đầu óc tôi thanh thãn.
Buông tay thôi....
- Mạc Mạc!
- Anh làm gì thế buông em ra đi!
- Em mới là kẻ làm chuyện điên rồ nhất. Tại sao phải buông tay chứ? Em nghĩ anh sẽ bỏ mặc em sao? Niềm tin của em đặt vào anh đầu mất rồi?
- Em không muốn trả lời. Anh mau buông ra đi em không muốn nhận sự giúp đỡ của anh.
- Không anh cần giúp em, em cũng cần anh giúp em lúc này.
- Anh sai rồi! Từ lâu sự giúp đỡ của anh đã trở nên dư thừa rồi.
- Mạc Mạc đừng!
......
- Mạc Mạc
- Tiểu Mạc....không!
......
Tử thần ơi, người thật lạ, người luôn vô tình như thế, chẳng bao giờ nghe thấy khẩn cầu từ ai cả.
Trong tiếng hét của Hàn Nhuận và mọi người phía dưới, thân thể tôi rơi nhanh trong khoảng không gian nhẹ bẩng.
Hàn Nhuận ngốc thật! Anh lao theo tôi làm gì? Tôi đã nói không cần có nghe thấy không?
Anh ôm tôi trong vòng tay của anh, lúc đó tôi mới hiểu, anh cũng đơn giản như tôi, anh chỉ nghĩ đến việc cứu tôi thôi. Chúng tôi lao nhanh xuống, bên tai tôi nghe rõ tiếng trực thăng trên đầu. Một tay Hàn Nhuận giữ lầy tôi, một tay cố giữ thang leo của Kì Băng thả xuống.
Hừ. Nực cười thật. Nợ anh một mạng rồi còn gì?
Tử Thần, người thật biết cách truê đùa, ngoài kia biết bao người ngày đêm cầu khẩn để chỉ được qua khỏi cơn