Thích Nguyệt mặt đỏ hồng nhìn anh, sắc mặt mờ mịt.
Hôm đó anh nói gì?
Cô lắc đầu hỏi“Mỗi ngày anh nói nhiều như vậy, sao em biết anh nói hôm nào?”
Tô Cận thấy vẻ mặt cô gái nhỏ thẹn thùng, thanh âm nói chuyện cũng dịu dàng hơn ngày thường, đầu quả tim anh không nhịn được khẽ run.
Nâng mặt cô gái nhỏ, sắc mặt Tô Cận nghiêm túc chứng thực: “Nguyệt Nguyệt, em thích anh không?”
Cho dù anh dám chắc chắn Thích Nguyệt thích anh, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng cô thừa nhận.
Thích Nguyệt liếc anh một cái, hừ hừ, nhỏ giọng nói thầm: “Chính anh không biết sao còn hỏi em.”
Hừ, anh chắc chắn đã đoán ra được là cô thích anh.
Ôm cô gái nhỏ nâng cao lên, Tô Cận nhìn chằm chằm cô, “Anh muốn nghe chính miệng em nói với anh, em thích anh.”
“Ai nói em thích anh chứ?” Thích Nguyệt đẩy anh, theo phản xạ phủ nhận, “Lúc nào em nói rằng em thích anh?”
Tô Cận sờ mặt cô, nhẹ nhàng cắn chóp mũi cô, thấp giọng dỗ cô: “Nguyệt Nguyệt, anh biết em thích anh.”
Bám vào bên tai cô gái nhỏ, anh nói: “Anh muốn nhanh chóng cùng em ở bên nhau, danh chính ngôn thuận trở thành người đàn ông của em.”
Mặt Thích Nguyệt nóng lên, giọng nói có chút không được tự nhiên, “Nhưng, nhưng em còn nhỏ, đang đi học.”
Trong lòng cô không nhịn được nổi lên ngọt ngào.
Thật ra bây giờ cùng anh ở bên nhau cũng không phải là không được.
Lặng lẽ nhìn anh một cái, sắc mặt Thích Nguyệt càng đỏ hơn.
Anh thật sự rất đẹp trai đó.
Tô Cận vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cô, thấy cô mặt đầy thẹn thùng, sắc mặt có hơi buông lỏng, trong lòng anh đột nhiên khẩn trương lên.
Sau khi ổn định cảm xúc, Tô Cận trầm giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, em nói với anh trước, em thích anh không?”
Đương nhiên là thích rồi, nếu không thích thì sao lại để anh ôm, hôn?
Thích Nguyệt nhẹ trừng anh một cái, mềm mại dựa vào ngực anh, chôn mặt trong lòng anh, rầu rĩ nói: “Nếu không thích thì em sẽ không để cho anh lúc nào cũng chiếm tiện nghi của em.”
Giọng nói cô gái nhỏ mềm mại như vậy, Tô Cận ngẩn ra một giây, mới hồi thần lại.
Nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ánh mắt anh hơi tối, khóe miệng hơi cong lên, “Nguyệt Nguyệt, em rốt cuộc cũng chịu thừa nhận là em thích anh.”
Thích Nguyệt nhìn vẻ mặt sung sướng của anh, ánh mắt anh cũng trở nên nóng rực.
Cô cắn môi, “Vâng” một tiếng, “Tô Cận, em, em thích anh.”
Cô tạm dừng vài giây, sau đó lại nhỏ giọng bổ sung thêm, “Rất thích anh.”
Nụ cười trên mặt Tô Cận ngày càng rõ ràng, “Anh biết, người như anh, em sớm muộn cũng sẽ thích.”
Lại nghe được ngữ khí tự tin chắc chắn này của anh, sự khẩn trương trong lòng Thích Nguyệt dần tiêu tán, cô đỏ mặt đối diện với anh hừ một tiếng.
Tô Cận cúi đầu, không nhịn được vội vàng hôn cô gái nhỏ.
Chờ khi anh kết thúc nụ hôn, phát hiện cô gái nhỏ nhắm hai mắt, gương mặt ửng đỏ, cánh môi cũng hơi sưng.
Lòng bàn tay đặt trên môi cô gái nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa, Tô Cận khàn giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta bây giờ có tính là bạn trai bạn gái của nhau chưa?”
Cô gái nhỏ đã thừa nhận thích anh, mà anh vẫn luôn thích cô gái nhỏ, bây giờ hai người đã thẳng thắn thổ lộ tình cảm mỗi người với nhau.
Trên lý thuyết, bọn họ đã là quan hệ bạn trai bạn gái.
Nghe anh nhắc đến chuyện này, Thích Nguyệt lắc đầu, “Đương