Cô gái nhỏ mặt đầy thẹn thùng, khiến ý nghĩ nào đó của Tô Cận không thể kiềm chế được bùng lên.
Nâng mặt cô lên, Tô Cận nhẹ giọng dỗ dành: “Nguyệt Nguyệt, chuyện anh vừa nói em có đồng ý không?”
Thích Nguyệt mặt đỏ hồng liếc anh một cái, bắt lấy tay anh mờ mịt hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”
Nhìn ánh mắt ngây thơ của cô gái nhỏ, đầu quả tim Tô Cận hơi nhảy lên, anh nâng cô gái nhỏ cao lên, ghé vào bên tai cô, từng câu từng chữ, thong thả nói lại một lần.
Nói xong, bắt lấy tay cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nhéo ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, giọng khói nhiễm ái muội khàn khàn, “Nguyệt Nguyệt, chỉ một lần, em giúp anh … ra.”
“Tô, Cận.” Thích Nguyệt khẽ cắn môi, “Anh còn nhắc lại chuyện này, sau này em sẽ không đồng ý lời tỏ tình của anh.”
///
Khi Thích Nguyệt xách theo mấy túi đồ ra khỏi trung tâm thương mại, phát hiện bên ngoài trời đang mưa nhỏ.
Gió quất vào mặt thật lạnh, hơi thở cô thở ra trong nháy mắt biến thành sương mù màu trắng hơi mỏng.
Nắm chặt áo khoác trên người, Thích Nguyệt sửa sang lại khăn quàng cổ, chóp mũi bị lạnh đến ửng đỏ.
Vì sắp đến Tết, các cửa hàng bên ngoài trung tâm thương mại đều phát nhạc năm mới.
Cho dù bây giờ trời đang rất lạnh, nhưng vẫn có rất nhiều người đang đi trên đường.
Lấy điện thoại ra nhìn giờ, 7 giờ tối hơn.
Thích Nguyệt nhón mũi chân, sắc mặt hơi vội.
Mấy ngày hôm trước, công ty Tô Cận có việc, anh đã ra nước ngoài công tác mấy ngày rồi.
Nhớ đến Tô Cận, sắc mặt Thích Nguyệt hơi mất mát.
Cô mở Wechat lên, nhìn lịch sử trò chuyện của hai người, đều là những lời xấu hổ khiến người mặt đỏ tim đập nhanh.
Mặt cô nóng lên, không được tự nhiên bỏ điện thoại vào túi xách.
Cũng không biết người đàn ông này học ai, cả ngày đều nói những lời không đứng đắn.
“Sao còn chưa đến nữa?” Thích Nguyệt nhìn thoáng qua bên đường, vẫn như cũ không thấy tài xế lái xe đến.
Bình thường chưa đến 20 phút thì tài xế chắc chắn sẽ xuất hiện, bây giờ đã qua 40 phút rồi.
Thích Nguyệt có chút nóng vội, vừa định cầm điện thoại gọi cho tài xế, đột nhiên thấy một chiếc xe quen thuộc, từ nơi xa chạy chậm qua đây.
Cô ngẩn người, hai mắt dần trừng lớn.
Đây không phải xe Tô Cận thích nhất sao?
Xe hơi dừng ở bên người Thích Nguyệt, cửa xe bị mở ra, Tô Cận bước xuống xe.
Thích Nguyệt ngơ ngẩn nhìn anh, ấp úng hỏi: “Anh, anh không phải cuối tuần mới về sao? Sao hôm nay anh đã về tới rồi?”
Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, đáy lòng vui sướng từng chút lan tràn.
Cô không nghĩ đến, Tô Cận mới đi có mấy ngày, cô đã bắt đầu nhớ anh.
Thì ra là cô thích anh còn nhiều hơn những gì cô nghĩ.
Tô Cận cầm lấy những túi đồ trên tay cô gái nhỏ, một tay ôm eo cô, “Nguyệt Nguyệt, anh đưa em đến chỗ này.”
…
Khi xe dừng lại, Thích Nguyệt đỏ mặt, bị Tô Cận ôm ra ngoài.
“Được rồi, anh thả em xuống đi.” Cô kéo tay Tô Cận ra.
Thả cô gái nhỏ xuống, Tô Cận sửa sang lại đầu tóc hỗn độn và quần áo trên người cô.
Đầu ngón tay lơ đãng chạm vào mặt cô, xúc cảm lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền đến.
Tô Cận mặc áo lông mỏng cô gái nhỏ mua cho mình, cùng áo khoác màu đen, anh cũng không cảm thấy lạnh.
Nhưng mặt cô gái nhỏ lạnh đến đỏ lên, chóp mũi nho nhỏ cũng nổi lên màu hồng nhạt, hiển nhiên là do bị lạnh đến nỗi này.
Ôm cô gái nhỏ vào lòng, giơ tay che lại mặt cô, Tô Cận cúi đầu hôn môi cô, “Lạnh không?”
Thích Nguyệt lắc đầu trả lời “Không lạnh.”
Cô tùy ý nhìn thoáng nơi hai người đứng, nhỏ giọng hỏi: “Đây là đâu vậy anh?”
Kéo khóa áo khoác của cô gái nhỏ lên, Tô Cận nắm tay cô, “Nguyệt Nguyệt, em đi theo anh.”
Tay anh rất lớn, cũng rất ấm.
Thích Nguyệt nhìn tay mình hoàn toàn bị bao bọc lấy, cảm thấy không chỉ nơi bị anh nắm nóng lên, mà cả người cô cũng nóng lên.
Bị anh nắm tay đi đến một nhà hàng trang trí xa hoa.
Thích Nguyệt vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng dương cầm du dương.
Cô sửng sốt, bước chân theo phản xạ ngừng lại.
Vội vàng nhìn lướt qua, Thích Nguyệt phát hiện cả nhà hàng đều trống, không có một người khách nào.
Trong không khí có một mùi hương không nói nên lời, ngửi vào khiến người cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Ánh đèn trong nhà hàng hơi tối, tông màu ấm và tiếng đàn khiến giữa hai người hiện lên sự mập mờ.
Tô Cận kéo tay cô gái nhỏ đi đến chính giữa nhà hàng.
Thích Nguyệt ngây ngốc nhìn hoa hồng ướt át tươi đẹp trên bàn, lại nhìn nơi này không có một người khách nào, trong nháy mắt cô liền hiểu rõ.
“Anh …” Cô ngước mắt nhìn về phía anh, mặt đỏ hồng không nói nên lời.
Tô Cận kéo ghế ra, đỡ cô gái nhỏ ngồi xuống, mới đi đến phía đối diện cô.
Trong lòng Thích Nguyệt bắt đầu khẩn trương, thấp thỏm bất an nắm quần áo trên người, nhỏ giọng nói thầm: “Sao anh không nói trước với em?”
Cô hôm nay không trang điểm, quần áo trên người cũng không đẹp.
Khóe môi Tô Cận hơi cong lên, đổ một ly rượu vang đỏ cho cô, “Nguyệt Nguyệt, tỏ tình sao có thể nói trước với em?”
Không biết vì sao, khi nghe anh nói thẳng ra hai từ “tỏ tình”, sự khẩn trương của Thích Nguyệt đột nhiên biến mất.
Thật ra cũng đâu có gì, người đàn ông này bình thường da mặt dày tỏ tình với cô rất nhiều lần, chẳng qua hôm nay nhìn chính thức hơn chút thôi.
Thích Nguyệt nhấp một ngụm rượu vang đỏ, liếc anh một cái, hừ nói: “Nhưng địa điểm tỏ tình này của anh cũng không có chút mới mẻ nào cả.”
Sắc mặt Tô Cận cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Anh nhẹ nhàng quơ quơ ly rượu, bình tĩnh nói, “Địa điểm tỏ tình không quan trọng, quan trọng là tâm ý của anh, Nguyệt Nguyệt.”
Giọng anh đột nhiên trở nên khàn khàn trầm thấp, nhịp tim vừa bình phục của Thích Nguyệt lại bắt đầu thình thịch nhảy loạn lên.
“Làm gì vậy chứ?” Cô nhìn về phía Tô Cận, trên mặt một mảnh ửng đỏ.
Tô Cận nhìn sắc mặt kiều diễm của Thích Nguyệt, đầu quả tim hơi ngứa.
Cô gái nhỏ ngày càng đẹp, anh hận không thể mỗi ngày mang cô theo bên mình.
Ánh mắt anh nóng rực nhìn chằm chằm cô, nói: “Anh tên Tô Cận, năm nay 27 tuổi, độc thân.
Dưới danh nghĩa anh có mấy căn nhà.
Anh tự mở công ty, liên quan đến nhiều lĩnh vực.”
Thích Nguyệt nghe xong lời anh nói, căng thẳng cắn cắn môi, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, “Em biết mà.”
“Anh hoàn