Nếu như để Ôn Diễn nhìn thấy Thịnh Thi Mông ở nhà của cô.
Thịnh Thi Mông không những biết đến sự tồn tại của căn phòng này hơn nữa còn lộ ra luôn cả chuyện cô ấy sống ở chỗ này.
Bỗng dưng vô cớ có một căn hộ giá cả mấy trăm vạn đổ ụp lên đầu Thịnh Nịnh, lại còn là một trong những căn hộ nổi tiếng dưới danh nghĩa của tập đoàn Hưng Dật, nếu như Thịnh Thi Mông thực sự bị lừa gạt, không hề biết đến việc hợp tác giữa chị gái và anh trai của bạn trai thì nhất định sẽ hoài nghi nguồn gốc của căn phòng này, tuyệt đối sẽ không thể nào yên tâm sống ở chỗ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Diễn không ngốc, vì để thăm dò cô, thậm chí anh còn thể hiện bụng dạ của bản thân trên hợp đồng, anh nhất định có thể đoán ra được là chị em các cô bắt tay với nhau để lừa gạt anh.
Lúc này Ôn Diễn đang cùng đợi thang máy với cô.
Thịnh Nịnh ngẩng đầu lên từ màn hình, cửa thang máy vừa hay mở ra.
Ôn Diễn đi lên phía trước một bước đi vào, quay đầu nhìn Thịnh Nịnh đang sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trầm giọng thúc giục.
“Ngây ngốc làm gì? Dẫn đường.”
Cản không kịp rồi, nếu như vào lúc này cản anh thì nhất định sẽ đắc tội với anh.
Thịnh Nịnh đi vào thang máy, ngón tay ở trên màn hình hoảng loạn vội vàng gõ chữ, bảo Thịnh Thi Mông nhanh chóng tìm chỗ trốn đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Thi Mông biết Ôn Diễn đến, qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự sụp đổ của cô ấy.
Thịnh Thi Mông: [Em trốn ở đâu đâyyyyyyyy]
Thịnh Thi Mông: [Trốn ở nhà vệ sinh được không!!!!]
Thịnh Nịnh: [Anh ta đến để mượn nhà vệ sinh, em định đi tìm chết à]
Thịnh Thi Mông: [...]
Thịnh Nịnh: [ Trốn ở tầng hai đi, anh ta nhất định sẽ không vào trong phòng ngủ của chị]
Thịnh Nịnh: [Nhanh chút, thang máy đến tầng ha mươi rồi]
Mặc dù tính tình Ôn Diễn kiệm lời lại còn độc miệngnhưng tiếp xúc một thời gian dài về các phương diện khác của anh vẫn rất là thân sĩ.
Vì Thịnh Nịnh biết được điều này mới có thể yên tâm cho người đàn ông này mượn nhà vệ sinh.
Thịnh Thi Mông: [Trốn xong rồi!!!]
Nhận được tin này, Thịnh Nịnh nặng nề thở nhẹ một hơi.
Từ lúc nãy đến giờ, Ôn Diễn thấy cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, lúc thì nhíu mày lúc thì giãn ra, biểu cảm vặn vẹo.
Anh nghi ngờ hỏi: “Có phải trong phòng cô giấu thứ gì mà không thể cho người khác nhìn thấy à?”
Thịnh Nịnh lập tức phủ nhận: “Làm sao có thể.”
“Thế cô hoảng loạn làm gì?” Ôn Diễn ghét bỏ nhìn cô: “Mặt mày nhăn nhó.”
Thịnh Nịnh xoa xoa mặt: “Làm gì có.” Thấy anh vẫn không hề thu hồi ánh mắt đánh giá mà thì lại nói: “Chỉ là tôi làm cho phòng bừa bộn, sợ ngài nhìn thấy sẽ nghĩ tôi là người không thích dọn dẹp.”
“Cô còn biết sợ điều này sao?” Ôn Diễn cảm thấy hơi buồn cười, liếc cô một cái lơ đễnh nói: “Coi như cũng có chỗ giống con gái.”
Thịnh Nịnh nhíu mày: “Lời này của ngài là có ý gì?”
Ôn Diễn giọng điệu bình thản: “Chẳng có ý gì, chỉ cần trong phòng không có thuốc nổ, bừa bộn thế nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Thịnh Nịnh nói như vậy, anh cho rằng phòng có thể vô cùng bừa bộn.
Kết quả vừa mở cửa, trong phòng rộng rãi sáng sủa, bố cục tầng một đơn giản, từ cửa ra vào có thể nhìn thấy phòng khách, không khác gì so với lúc đầu đến, trừ một vài thứ tự cô mang đến.
Thịnh Nịnh thì đang nghĩ Thịnh Thi Mông cái con nhóc này, trốn đi cũng không biết đường giúp cô tắt điện.
Tiền điện, tiền nước Ôn Diễn cũng không trả cho cô, cô còn phải tự mình bỏ tiền ra.
Nhưng Ôn Diễn không chú ý đến chi tiết này, thậm chí đến giày Thịnh Thi Mông chưa kịp cất, vẫn vất ở chỗ đổi giày anh cũng không chú ý đến.
Chắc là ngầm cho rằng đó là của Thịnh Nịnh.
Năng lực quan sát của người đàn ông rất tốt, nhìn thấy gà rán mua ở bên ngoài trên bàn trà mới ăn được một nửa.
Không có phản ứng đặc biệt gì, anh bình tĩnh rời ánh mắt đi.
Thịnh Nịnh cắn răng hỏi: “Tôi đi pha trà cho ngài nhé, ngài muốn tham quan không?”
“Không có hứng thú.” Anh trực tiếp nói “Không cần phải pha trà, tôi chỉ mượn nhà vệ sinh.”
Hóa ra thực sự là đến mượn nhà vệ sinh.
Vẫn may vừa nãy cô nhanh chí, không bảo Thịnh Thi Mông trốn trong nhà vệ sinh.
“Thế ngài đi đi, nhà vệ sinh tôi vẫn chưa dùng qua, rất sạch sẽ.”
Ôn Diễn ừm một tiếng, đẩy cửa vào nhà vệ sinh.
Anh không hề định dùng phòng vệ sinh, vừa nãy chỉ đơn thuần là đột nhiên có hứng thú muốn xem bộ dạng giả dối khách sáo đó của cô có thể giả vờ đến lúc nào thì lòi ra, chính vì thế mới thuận theo lời của cô muốn lên phòng chơi.
Kết quả lúc thực sự lên rồi.
Tuy là khu nhà dưới tên của anh nhưng rốt cuộc hiện tại cũng là phòng của con gái đang ở, Ôn Diễn không có sở thích biến thái đi thăm quan phòng ở của người khác giới đó.
Anh dự định ở trong này khoảng hai phút, sau đó đi rửa tay và đi ra.
Thế là ở trong này hai phút, người đàn ông không có việc gì thuận tiện đánh giá nhà vệ sinh một chút.
Bởi vì là kiểu dạng căn hộ gác lửng, vì để tiết kiệm diện tích nhất mà nhà vệ sinh và nhà tắm chung lại với nhau luôn.
Nhưng so với kiểu căn hộ bình thường, căn chung cư ở vườn hoa Bắc Thần rõ ràng có bố cục theo kiểu tiểu tư sản hơn chút vì vậy mà nhà vệ sinh và phòng tắm gộp chung với nhau.
Ôn Diễn nhìn thấy trên bệ rửa tay để hai cốc rửa và bàn chải đánh răng cùng với hai chiếc khăn tắm treo trên thanh treo.
Ngược lại giám đốc Ngô còn rất biết chuẩn bị, đến cả nhà vệ sinh cũng bày trí cẩn thận như vậy
Cả áo choàng tắm và dép trong phòng tắm cùng là cho hai người, hơn nữa còn to nhỏ khác biệt, phân giới tính rất rõ ràng.
Anh nhíu mày lại cẩn thận xem xét mấy đồ dùng vệ sinh trên kệ.
Thậm chí còn có đồ chuyên dùng của đàn ông.
Nếu như chỉ là nhãn hiệu bình thường thì Ôn Diễn có thể sẽ không nghĩ đến trên người mình.
Nhưng mấy cái đồ dùng vệ sinh này đều là mấy đồ dùng anh thường hay dùng.
Nhưng có thể thấy người chuẩn bị mấy thứ này cũng rất dụng tâm cẩn thận đi nghe ngóng thói quen của anh.
Biết mấy thói quen cá nhân này của anh ngoại trừ người nhà ra thì chính là trợ lý riêng Trần Thừa, mà gần đây người luôn gần gũi với Trần Thừa là....
Ôn Diễn híp mắt.
Thịnh Nịnh vừa mới dọn dẹp gà rán mua ở ngoài xong, nhìn thấy Ôn Diễn đi ra từ trong nhà vệ sinh nên thuận miệng hỏi: “Ngài dùng xong rồi à?”
Sau đó vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người túm lấy tay kéo vào trong nhà vệ sinh.
Cô nghe thấy Ôn Diễn trầm giọng hỏi: “Cô chuẩn bị mấy thứ này là có ý gì?”
Mặt Thịnh Nịnh mơ hồ vội nhìn cẩn thận, nhìn thấy trong phòng vệ sinh đầy đồ dùng dành cho hai người này, lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại được.
Đây là cái gì?
Phản ứng của cô cũng không khác mấy của Ôn Diễn, thậm chí cầm lấy mấy đồ dùng vệ sinh cá nhân này lên xem, còn có đồ dùng của đàn ông.
Một mình Thịnh Nịnh sống ở đây, tuyệt đối không có khả năng cần đến mấy thứ đồ chuyên dùng của đàn ông.
Chắc là sớm chuẩn bị xong rồi, bao gồm cả nội thất bên trong của căn hộ.
“Tôi còn đang muốn hỏi ngài chuẩn bị mấy thứ này là có ý gì, ngược lại ngài cònđi trách cứ tôi?” Trong lòng Thịnh Nịnh cũng đầy ngờ vực: "Không chỉ có mấy cái này, còn có mấy đồ ở trên trên tầng hai đó.”
Ôn Diễn: “Tầng hai có cái gì?”
Thịnh Nịnh đang định nói anh tự đi lên mà xem thì đột nhiên nhớ ra Thịnh Thi Mông đang trốn ở trên tầng hai.
Bỏ đi, mấy cái bộ quần áo ở trên tầng hai đó thì coi là gì, chỉ độc mỗi mấy đồ dùng cho cặp đôi ở trong phòng vệ sinh này cũng đủ để có một người đàn ông và một người phụ nữ trưởng thành lập tức hiểu được là có ý gì.
“Cái này không phải do tôi chuẩn bị." Giọng điệu Thịnh Nịnh kiên định: “Lúc tôi chuyển đến đã có mấy thứ này rồi.”
Ôn Diễn hơi sững sờ, lập tức nghĩ đến một người.
Ngô Kiến Nghiệp
Nhưng hiện tại Ngô Kiến Nghiệp không ở đây, không có cách nào tìm anh ta chứng thực
“Rõ ràng là ngài bảo người chuẩn bị.” Thịnh Nịnh nhìn anh không nói một lời, cho rằng anh không tin, nôn nóng đến mặt đỏ hắng giọng: “Tôi còn cho rằng là ngài muốn——”
Nói không ra lời.
Cô không mặt dày như vậy.
Giọng điệu Ôn Diễn trầm xuống, thấy cô có lời vẫn chưa nói hết, lại tiến lại gần mấy bước, nửa thật nửa giả thăm dò: “Cô nghĩ cái gì?”
Thịnh Nịnh bị bộ dạng đó của anh ép lùi về phía sau, trực tiếp chống lên tường, lúc này mới cắn răng nói: “Bao nuôi.”
Cô nói xong thì mím chặt môi, quay sang một bên không nhìn anh.
“Tôi bao nuôi cô?” Anh cười hai tiếng, giọng nói khàn khàn, xen kẽ rất nhiều tâm tư khiến người ta không thể hiểu rõ: “Chẳng lẽ không phải là cô chuẩn bị mấy thứ này để ngầm ám chỉ với tôi?”
“Không có.” Thịnh Nịnh cật lực phủ nhận: “Ngài phải tin tôi, tôi có tâm tư với ai cũng không thể nào có tâm tư với ngài được.”
Ôn Diễn: “...”
Sau khi nghe thấy cô chân thành giải thích như vậy, ngược lại lông mày của người đàn ông càng nhíu chặt hơn.
Anh nghiến răng, giọng nói giống như ngâm trong nước đá: “Thế là do tôi tự mình đa tình?”
Thịnh Nịnh muốn nói đúng nhưng lại không dám, chỉ có thể dẩu môi, mặt mày nhăn nhó, lẩm bẩm: “Tóm lại ngài đừng hiểu nhầm, tôi tuyệt đối không có ý đó.”
Mãi lâu mà Ôn Diễn không nói một lời, tại lúc Thịnh Nịnh cho rằng trận phong ba bão táp này đã bình ổn rồi thì anh lại nói.
“Tôi nói cho cô biết, tôi dù có thực sự muốn bao nuôi phụ nữ.” Ôn Diễn lạnh lùng nói: “Cũng sẽ không tìm kiểu người như cô.”
Đột nhiên Thịnh Nịnh ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt vừa tức giận vừa mỉa mai của anh.
“Kiểu người như tôi là ý gì? Anh không nhìn thuận mắt tôi, tôi cũng chẳng nhìn thuận mắt anh.” Thịnh Nịnh cũng tức giận, mắt trợn tròn lớn