Liên quan đến cô gái đi cùng với Ôn Diễn đến nhà hàng đó, cho dù Ôn Chinh bị đánh một trận cũng vẫn không có moi được thông tin gì từ trong miệng của anh trai.
Sớm biết vậy thì đã bảo người ở nhà hàng giúp đỡ chụp tấm ảnh của cô gái đó rồi.
Đáng trách vẫn là tại anh ta lúc đó quá nóng vội, một lòng nghĩ muốn để Ôn Diễn phải khó chịu, thế nhưng lại quên mất tìm hiểu xem cô gái đó rốt cuộc là ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh trai anh ta không nói, cùng lắm thì anh ta tự tìm người đi điều tra.
Tốt nhất là cô gái đó với Ôn Diễn hơi gì đó với nhau đi, tuy rằng khả năng này rất nhỏ.
Ôn Chinh bị đánh một trận vẫn không ngoan ngoãn, nằm ngửa trên giường lẩm bẩm.
Anh ta là con trai của Ôn Hưng Dật, tuy rằng bố mẹ là liên hôn không có tình cảm nhưng người lớn hai nhà đối với đứa nhỏ lại vô cùng cưng chiều, từ nhỏ cho đến lớn anh ta được bảo vệ rất tốt, bời vì mọi chuyện đều có con trai cả Ôn Diễn gánh ở phía trước, thế nên chưa từng chịu khổ gì.
Thông thường những đứa trẻ được cưng chiều như vậy thì khi lớn lên tính cách của chúng sẽ đi theo hai kiểu cực đoan, một là kiểu cởi mở vui vẻ, là kiểu tính cách gặp người khác thì mỉm cười khiến cho người ta yêu thích, một kiểu khác đó là ương bướng, phản nghịch, thích làm gì thì làm.
Rõ ràng là Ôn Chinh lớn lên thành kiểu sau.
Dáng người anh ta cao lớn đẹp trai, đối với các cô gái mà nói khí chất và ngoại hình vừa đúng là công tử nho nhã, nhưng so với người anh trai vừa cao vừa biết đánh đấm hơn nữa còn từng tập luyện qua mà nói thì vẫn lộ rõ vẻ yếu ớt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sớm biết vậy lúc đầu em cũng đi học trường quân đội.” Anh ta mếu máo nói: “Bây giờ ông già cũng không cần phải dùng đến bảo vệ để bảo vệ mình nữa, trực tiếp có sẵn người con trai cho ông già sai sử, đúng là thật biết kinh doanh.”
“Em đi?" Ôn Diễn không chút lưu tình chọc thủng lời nói của anh ta: “Đoán chừng không chịu được nổi hai tháng đã kêu gào đòi bỏ học.”
Lời này hơi hơi làm tổn thương lòng tự tôn của người đàn ông, Ôn Chinh vô cùng không phục, nói một hơi mấy câu: “Như vậy là có ý gì? Chướng mắt em? Cùng một mẹ sinh ra, anh thì được chẳng lẽ em không được? Không phải chỉ là bị quản nghiêm sao? Anh xem chẳng lẽ hiện tại em đang trải qua cuộc sống tự do sao?”
“Người không chịu được khổ.” Ôn Diễn không trả lời trực tiếp, đập đập lên chân của Ôn Chinh, đứng dậy: “Cứ tiếp tục làm công tử ngây thơ của em đi, anh về phòng đây.”
Ôn Diễn muốn đi, Ôn Chinh vội vào ngồi dậy gọi anh: “Anh sẽ nói chuyện tối này với bố à?”
Ôn Diễn quay người lại, nheo mắt nhìn anh ta: “Nói xong em còn con đường sống à?”
Ôn Chinh nhếch miệng cười: “Em biết mà.”
“Biết gì?”
Ôn Chinh ngửa ra sau, lại lười biếng nằm lên trên giường: “Anh đoán xem.”
Ôn Diễn không có rảnh giải đố với anh ta, rời khỏi phòng Ôn Chinh rồi thuận tay đóng cửa lại.
Anh đứng im ở cửa phòng cửa phòng Ôn Chinh một lúc, mãi cho đến khi hộ lý của bố đến gọi anh vào phòng của bố anh nói chuyện.
Lúc này ông cụ vẫn chưa có ngủ, vừa mới nghe náo nhiệt nghe đến đầu óc tỉnh táo.
Ông không hỏi vì sao Ôn Diễn muốn đánh Ôn Chinh.
“Chuyện cầu hôn này xử lý như thế nào rồi?”
“Hiểu nhầm thôi.” Ôn Diễn nói: “Ôn Chinh không định cầu hôn.”
Qua loa miêu tả tất cả mấy chuyện hề xảy ra tối này, bao gồm cả mấy việc và người khiến người ta đau đầu đó.
Ôn Hưng Dật hơi nghi ngờ: “Thế là do bố hiểu nhầm?"
Ôn Diễn lạnh nhạt nói: “Cũng có thể là do bố nghe nhầm.”
Trước giờ Ôn Hưng Dật luôn yên tâm với con trai cả, nếu anh đã nói là hiểu nhầm thì đó nhất định chính là hiểu nhầm.
“Coi như nó vẫn còn có lương tâm, không có làm cho chuyện này cháy lớn quá.” Ông cụ hừ một tiếng: “Con nhìn chằm chằm nó cho bố, xem xem rốt cuộc nó muốn làm cái gì, có phải thực sự dự định vì cô gái đó mà muốn cắt đứt quan hệ với ông già này không, nếu thực sự làm lớn, con cũng không cần phải lãng phí sức lực chơi mèo vờn chuột với nó làm gì, giữa anh em với nhau không cần phải nể mặt làm gì."
Ôn Diễn cau mày, không có lên tiếng trả lời bố ruột của mình.
“Tụi trẻ bọn nó nhìn không ra, bố có thể nhìn ra, thực ra trong lòng con không muốn quan tâm đến mấy chuyện tào lao của tụi nó.” Ôn Hưng Dật thấy Ôn Diễn không kêu lên một tiếng, lại nói: “Nhưng hiện tại con là con trưởng trong nhà chúng ta, bố tin tưởng con mới yên tâm để con đi xử lý chuyện của em trai con.”
Ôn Diễn: “Con biết.”
Ôn Hưng Dật gật đầu, lại không nói nhiều, ánh mắt lại hòa nhã lại, dịu giọng nói: “Được rồi, nghỉ ngơi đi.”
Ôn Diễn nhìn có vẻ thủ đoạn cứng rắn, làm việc quả quyết lại mạnh mẽ vang rội, phong cách làm việc như vậy đích thực có thể xử lý được rất nhiều chuyện, nhưng đối với những người anh quan tâm thì từ đầu đến cuối anh vẫn mềm lòng.
Vì vậy mà không quản được, hơn nữa còn có người và nhiều việc mà anh không khống chế được, suy cho cùng anh cũng không phải là thực sự là người máy bước ra từ phòng thí nghiệm.
Sao Ôn Hưng Dật lại không hiểu con trai cả của mình được.
Ôn Diễn cũng hiểu rõ bản thân, đương nhiên biết ý trong lời nói của bố
Sau khi cùng bố nói chuyện xong, anh coi như không xảy ra chuyện gì mà đi về phòng mình.
Chuyện tình tối hôm nay coi như hoàn toàn hạ màn.
Cũng không biết sáng sớm mấy giờ, anh xuống dưới lầu, làm dọa sợ dì giúp việc phụ trách trực ban.
“Sao muộn như vậy mà cậu vẫn chưa ngủ?”
“Không ngủ được.” Ôn Diễn nhíu chặt mày, giọng nói hơi buồn bực “Phiền dì pha cho tôi một cốc cà phê, vất vả cho dì rồi.”
Dì giúp việc lo lắng nhìn anh một cái, người chủ gia đình nhà họ Ôn trẻ tuổi như vậy, vẻ mệt mỏi và buồn bực giữa hai đầu lông mày anh tuấn của anh lại khiến trông anh còn yếu ớt hơn của ông cụ Ôn.
Uống hết cả cốc cà phê, cảm giác mệt mỏi đó cũng không tiêu tan, Ôn Diễn cảm thấy bất lực, cuối cùng cảm giác thấy bản thân vì chuyện của Ôn Chinh mà tìm cô gái Thịnh Nịnh này đúng là chuyện sai lầm.
Bởi vì rất nhiều thứ đã không còn nằm trong vòng kiểm soát, thoát khỏi dự định ban đầu của anh, dường như vệ tinh đã đi chệch khỏi quỹ đạo và đang có có xu hướng càng lúc càng lệch xa càng phi lý mà anh sắp không khống chế nổi.
Sau khi “chủ nhà” kiểm tra phòng xong, tâm trạng của “khách thuê” cả đêm đều rất kém.
Thịnh Nịnh gọi Thịnh Thi Mông, chị em hai người tốn chút thời gian, thu dọn hết tất cả đồ dùng của đàn ông trong phòng vệ sinh lại sau đó ném nó vào tủ cất đồ không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
“Mấy thứ đồ này còn rất đắt.” Thịnh Nịnh Mông cảm thấy hơi lãng phí: “So với việc cất trong tủ không dùng, không phải cầm đi bán càng tiện hơn sao?”
Chị của cô ấy vẫn giữ nguyên thái độ như vậy đối với quần áo và túi xách ở tầng hai, mấy thứ đồ dùng được đó chị ấy không nhất thiết phải bán, mấy thứ đồ của đàn ông hoàn toàn không dùng được thì chị ấy ngược lại lại thu dọn lại, thực sự không thể hiểu nổi.
“Ai biết được vào một ngày đẹp người người đàn ông kia đột nhiên đâm chị một nhát không, bảo chị mang mấy thứ đồ này trả lại cho anh ta.” Thịnh Nịnh nói: “Đề phòng chẳng may vẫn là thu dọn lại thì hơn.”
Giọng điệu Thịnh Thi Mông phức tạp: “......Tổng giám đốc Ôn, anh ta sẽ không đến mức như vậy đâu.”
Thịnh Nịnh hỏi ngược lại: “Em không phải anh ta, sao em có thể khẳng định như vậy được?”
Thịnh Thi Mông nói không ra lời.
Nếu như là trước tối hôm nay, Thịnh Nịnh nhìn mấy thứ đồ này trước Ôn Diễn một chút, cô cũng sẽ cho rằng Ôn Diễn không đến mức như vậy, nhưng sau tối nay cô không dám khẳng định.
Bây giờ Thịnh Nịnh rất buồn phiền, vốn lúc đầu chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác giữa bên A và bên B, tối nay cãi nhau một trận như vậy, cô cũng không biết sau này nên đối mặt với người đàn ông đó như thế nào nữa.
Suy cho cùng thì cái người đàn ông nhỏ mọn đến cả