Edit: Hinh
Lục Nghi Ninh nhận điện thoại, đi ra khỏi phòng nghỉ của sân bay, “Anh gọi điện đúng lúc ghê, tôi vừa mới xuống máy bay.”
Chu Từ Lễ ôn hòa nói: “Tối hôm qua Lâm chủ biên gửi thông tin chuyến bay của em cho tôi, hỏi tôi có thời gian đến đón em không.”
Lục Nghi Ninh tạm dừng vài giây, đại não vừa mới xuống máy bay nên vẫn chưa tỉnh táo lắm, “… Rồi sau đó?”
Chu Từ Lễ cúi đầu nở nụ cười, âm cuối nhẹ mà dịu dàng, “Bây giờ em đang ở đâu? Tôi đến đón em.”
Vậy là anh thật sự đến sân bay, đón cô!!!
Một giáo sư đại học thì thời gian đúng là có hơi tự do, nhưng giáo sư Chu bình thường làm việc tận chức tận trách thì lúc này hẳn phải là vùi đầu nghiên cứu mới đúng chứ nhỉ?
Thậm chí Lục Nghi Ninh còn mở lịch lên xác nhận xem hôm nay có phải thứ năm không.
Cô máy móc báo địa chỉ: “Khu nghỉ ngơi của sảnh đợi T3.”
Chu Từ Lễ khẽ ừm, lập tức cúp điện thoại.
Tối qua trên máy bay Lục Nghi Ninh không ngủ ngon, đám người bên cạnh đã rảnh rỗi ngồi trên ghế ngủ gật, cô liều mạng nhắc nhở mình không thể hoàn toàn ngủ sâu, nhưng lại không chịu nổi mà ngủ triền miên. Cô hạ thấp yêu cầu, chỉ ngủ một lát thôi, đợi Chu Từ Lễ đến thì cũng có tinh thần hơn một ít.
Xung quanh đều là ghế nghỉ ngơi giản dị, chuyến bay này không có nhiều người lắm, nhìn qua nhìn lại, cả khu nghỉ ngơi cũng chỉ có một cô gái đang cúi đầu ngủ.
Chu Từ Lễ sợ cô đợi lâu nên chạy chậm lên đây. Chỉ cách hơn 10 mét, nhưng anh lại cảm thấy tiếng bước chân quá lớn sẽ làm ồn đến cô, anh đứng tại chỗ một lát, vững vàng hít thở nhỏ lại rồi mới từ từ đi qua.
Lục Nghi Ninh không cảm nhận được có một người ngồi xuống bên cạnh mình. Hàng mi cong của cô run run, nhưng lại không mở mắt ra, trên cổ đeo cái gối chữ U, lưng ghế phía sau rất thấp nhưng lại không có cách nào dựa vào hết được, ngủ hơi khó chịu.
Cơ thể Chu Từ Lễ vốn cao nên bả vai cũng cao hơn cô một đoạn, anh rũ mắt trầm tư một lát rồi hơi hạ vai phải xuống. Vươn tay trái chạm vào đầu cô, động tác nhẹ nhàng, lại có phần vụng về để đầu cô gái tựa lên vai mình.
Đầu Lục Nghi Ninh có nơi để dựa vào, chân mày đang nhíu lại cũng vô thức giãn ra.
Ngủ rất thoải mái.
Ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ cuối cùng cho cô một cảm giác đã về đến nước mình.
Lục Nghi Ninh vô thức ngẩng đầu, cằm cọ qua bả vai người đàn ông, cô sửng sốt, mở miệng giải thích theo bản năng: “Xin lỗi, tôi không gây phiền phức cho anh chứ?’
Chu Từ Lễ chuyển động đầu vai đã tê mỏi, nghe vậy liền cong môi cười: “Ngủ cũng ngủ rồi, ai sẽ chê em phiền phức nữa?”
— Nếu ngại phiền, lúc đầu sẽ không hạ vai cho em dựa vào.
Trong lòng, anh thầm bổ sung một câu.
Lục Nghi Ninh buồn rầu gõ trán, “Anh có thể đánh thức tôi mà.”
Chu Từ Lễ liếc mắt, “Thấy em ngủ sâu quá, không nhẫn tâm đánh thức.”
Động tác trên tay Lục Nghi Ninh khựng lại, cô buông nắm tay ra, đổi thành duỗi năm ngón tay che mặt, nhưng lại muốn xem biểu cảm của anh nên thật cẩn thận mở một khe hở ra, nhìn từ kẽ hở giữa nhưng ngón tay.
Ánh đèn trong sân bay ôn hòa, phác họa được sườn mặt của người đàn ông, anh cúi đầu chậm rãi sửa sang cổ tay áo sơ mi. Dường như áo sơ mi hôm nay số đo quá lớn, nên trên cánh tay có một cái tay áo garters gập ống tay áo quá dài lại.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, Chu Từ Lễ không lập tức nhìn lại mà vẫn rũ mắt xuống, ý cười bên môi dần sâu hơn.
Lục Nghi Ninh khẽ mím môi, hình như cô cảm nhận được, quan hệ giữa hai người đã gần hơn một chút, nhưng khi đã thân cận đến một trình độ nhất định, một ít hành động của đối phương lại mang theo vài phần mê hoặc.
Khiến cho cô tạm thời khó có thể kết luận, có phải là xuất phát từ sự quan tâm của bạn bè bình thường không.
Chu Từ Lễ thầm đếm, qua hơn 30 giây, Lục Nghi Ninh vẫn duy trì động tác che mặt, anh không nhịn được quay đầu, khẽ cười: “Em không nói lời nào, tôi sẽ cho rằng em lại ngủ đấy.”
Lục Nghi Ninh sửng sốt, đè nén sự nóng bừng bốc lên từ hai má, “Vừa nãy ngủ rất ngon, bây giờ không thể mệt được.”
Nghe vậy, Chu Từ Lễ rũ mắt nhìn cô, mở môi không nhanh không chậm nói vài chữ: “Vậy là tốt rồi.”
***
Lâm Gia gọi không ít bạn tốt hồi đại học đến làm một buổi tiệc sinh nhật.
Chu Từ Lễ không quá giỏi chuyện này nên đã thả người ở ngoài hội sở, sau đó lái xe đến trung tâm thương mại gần đó chọn quà, thuận tiện hẹn sau khi kết thúc tiệc sinh nhật sẽ trở về đón cô.
Lục Nghi Ninh nghe lời hứa mới an tâm rời đi.
Một đống đồ xa xỉ được trưng bày trên quầy, lần đầu tiên Chu Từ Lễ mua quà cho con gái nên không có kinh nghiệm lắm, sau khi vòng vo nửa ngày được vô số tiểu thư bán hàng cười hỏi, cuối cùng anh cũng không thể không gọi cho Chu Hồi: “Anh cả, quà tặng quà cho con gái thì nên mua cái gì?”
Chu Hồi: “Lần đầu tiên tặng à? Vậy chọn đồ bình thường tí đi, dây chuyền trang sức gì đó, mấy đồ lấp lánh đó con gái đều thích cả.”
Anh ta dừng một chút, rồi sâu xa bổ sung, “Tặng cái gì không quan trọng, quan trọng là… người tặng. Nếu cô gái đó có ý với em thì tặng một bông hoa cũng sẽ xem là bảo bối, nếu không có ý với em thì em tặng nhà tặng xe cũng vô dụng.”
Qua một phen tẩy não, Chu Từ Lễ một lần nữa trở lại quầy trang sức, kêu nhân viên lấy hai cái lắc tay mình thấy đẹp ra.
“Tiên sinh muốn mua tặng bạn gái ạ?” Nhân viên nhiệt tình hỏi, “Cái bên phải này là mẫu hot nhất năm nay, vô cùng hợp với những cô gái da trắng có khí chất.”
Tầm mắt Chu Từ Lễ dừng lại trên cái vòng tay được cô ta đẩy mạnh tiêu thụ hai giây, không chút do dự nói: “Cái bên trái đi, làm phiền gói lại giùm.”
Mặt nhân viên cứng đờ, chẳng lẽ là cô ta nói sai câu nào rồi? Dựa theo tình huống bình thường thì cho dù không chọn đồ được đề cử, những người khác tốt xấu gì cũng phải do dự thật lâu chứ.
Có khi nào là do bạn gái của anh ta vừa xấu vừa thô bỉ chăng?
Nhân viên cười gượng hai tiếng: “Ngài không suy nghĩ lại một chút sao?”
Chu Từ Lễ lạnh nhạt liếc cô ta một chút, “Cô gái tôi thích, có hơi… đặc biệt.”
Không thích trùng đồ với người khác. Cũng không thích đồ được nhiều người thích.
Bởi vì chỉ bản thân cô thôi đã đủ đặc biệt, đủ hấp dẫn người rồi.
Bình thường Chu Hồi bị ông cụ quản rất nghiệm, nhưng đã đọc lướt qua thứ gì đó thì nhớ rất lâu. Anh ta gửi tin nhắn đề cử anh đi tìm một loại nước hoa nam, nghe nói xịt một chút là có thể khiến con gái tình mê ý loạn.
Chu Từ Lễ cười nói: “Cái anh nói hình như không giống nước hoa, mà là xuân, dược.”
Chu Hồi: “Bị em đoán đúng rồi, tên loại nước hoa này đúng là giống như em gọi ấy. Mấy ngày hôm trước Lâm Gia nhập cư trái phép đưa một chai đến cho anh, mùi hương rất đặc biệt, em thử xem.”
Chu Từ Lễ nhạy bén bắt được nhân vật trong lời nói của anh ta, “Lâm Gia?”
Âm thanh của Chu Hồi không hề dao động, cũng không che giấu sự khen ngợi: “Mấy lời nhận xét do Lâm chủ biên viết đúng là rất không tồi, lúc phỏng vấn người khác cũng rất sắc bén.”
“…”
Chu Từ Lễ trở lại xe, trong thời gian chờ đợi, anh mở một bộ phim phóng sự gần đây.
Tính nhẫn nại của anh vô cùng tốt, đợi cho đến khi đoạn nhạc kết thúc phim chấm dứt mới ngẩng đầu nhìn hội sở nọ qua cửa sổ, có thể thấy được bóng dáng đi ra của người bên trong.
Đang lúc anh định xem bộ phim tiếp heo, một bóng người yên lặng không tiếng động chạy đến bên cửa kính xe, cố ý thả chậm động tác gõ cửa kính.
Chu Từ Lễ nâng mắt, đối diện với con ngươi tối đen của người nọ. Anh không mang theo chút sợ hãi nào, vô cùng bình tĩnh hạ cửa xe xuống, “Sao lại đi ra?”
“Thấy anh chờ rất lâu.” Cô chỉ chỉ ban công, nở nụ cười, “Tôi cũng nhìn anh rất lâu.”
Chu Từ Lễ ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, nửa đùa giỡn hỏi: “Hôm nay không có uống rượu chứ?”
Lục Nghi Ninh không lên tiếng, dùng mắt trừng anh. Cái người này! Quả nhiên anh vẫn còn nhớ chuyện khi về bến lần trước.
Ngồi vào ghế phó lái, cô nói: “Hôm nay uống rượu trái cây, nồng độ không cao.”
Chu Từ Lễ đặt tay lên vô lăng, ngón tay gõ có quy luật, dường như đang suy đoán xem cô nói thật hay giả. Anh nghiêng đầu nhìn, ánh đèn trong xe chiếu xuống, ánh sáng lướt qua hàng mi dài mà đen nhánh, ở dưới hốc mắt có một bóng đen.
Lục Nghi Ninh vô thức ngồi thẳng lưng, “Là thật đó.”
Chu Từ Lễ có vài phần nghi vấn, anh từ từ tháo dây an toàn ra, nghiêng người về phía cô.
Khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp lại, chỉ còn khoảng 2 đến 3cm.
Thậm chí Lục Nghi Ninh còn có thể cảm nhận được một loại hơi thở chỉ thuộc về anh đang công thành đoạt đất, làm nhiễu loạn lý trí của cô.
Cô chớp mắt mắt cái, môi mở ra một khe hở, “Anh, định làm cái gì?”
Trong đôi mắt Chu Từ Lễ có vài ánh sáng le lói, âm cuối hơi cất cao, nhưng ngữ điệu rất đứng đắn, “Tôi đang ngửi xem, tiểu ma rượu có đang nói dối gạt tôi không.”
Lục Nghi Ninh ngừng thở, giọng hơi run run, “Vậy bây giờ anh xác định được chưa?”
Anh càng đến gần, chút tình cảm cô chôn ở đáy lòng càng không ngừng chui lên, thúc giục tần suất đập của trái tim. Trong nháy mắt, hơi thở lấp kín hai mắt, có một loại cảm giác hít thở không thông ép bách cô, không thể không nhìn thẳng vào anh.
Mắt không thể xê dịch chút nào.
Chu Từ Lễ khẽ ừm, vươn tay qua vai cô gái, đeo dây an toàn vào cho cô. Sau khi ngồi lại chỗ, giọng anh mềm hơn, cứ như đang khen ngợi con nít, “Lần này rất ngoan.”
Lục Nghi Ninh nuốt nước miếng, cô lại có cảm giác rất mình đang rất say.
Say ra ảo giác rồi.
Chu Từ Lễ nhã nhặn đứng đắn sao lúc này lại cứ như một con hồ ly, mỗi phút mỗi giây đều đang câu dẫn cô chứ.
***
Về đến nhà, Lục Nghi Ninh lấy dép lê ở tủ giày ra, cô nhận được ba cái bánh kem, ăn không hết nên kêu Chu Từ Lễ lên