Edit: Hinh
Lục Nghi Ninh bất ngờ thoát kiếp độc thân, buổi chiều hôm sau liền nhớ đến chuyện phải nói với Lâm Gia một tiếng, cô bèn đến tòa soạn cách đại học S không xa, dừng xe lên lầu, đi thẳng đến văn phòng chủ biên.
Giờ đang là thời hạn nộp bản thảo, cả ban biên tập đều hoảng sợ cả lên, tiểu biên tập vừa mới nhậm chức bị cấp trên giày vò đến nhức đầu, trong các ô vuông có chỉ có thể nghe được âm thanh sàn sạt của trang giấy.
Lúc trước Lục Nghi Ninh đến thì luôn không cần gõ cửa, nhưng cảm nhận được một chút bất thường nên vẫn có hơi cảnh giác. Cô giơ tay gõ cửa hai cái, sau khi nghe tiếng trả lời mới đẩy cửa vào.
Lâm Gia một tay chống trán, biểu cảm không quá vui vẻ, “Lisa, cô lấy bản thảo này về đi, Hương Bình viết không có linh hồn gì cả, nếu có thể thì kêu tác giả chỉnh sửa lại một chút.”
Lục Nghi Ninh không nhúc nhích, đứng ở trước bàn mỉm cười nhìn cô ấy.
Sau một lúc lâu Lâm Gia vẫn không nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn rõ người trước mặt, “Sao cậu lại đến đây?”
Lục Nghi Ninh kéo ghế ra ngồi xuống, “Báo cho cậu một tin vui —”
“Tin vui?” Lâm Gia chống cằm suy nghĩ, cây bút trên tay không ngừng xoay chuyển, “Bản thảo tớ hẹn cậu năm ngoái, cuối cùng cũng đưa tớ rồi?”
Lục Nghi Ninh lắc đầu, gọn gàng dứt khoát không muốn giấu diếm: “Tối hôm qua tớ thoát kiếp độc thân, bây giờ trong lòng đang rất vui vẻ.”
Động tác xoay bút của Lâm Gia dừng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm cô, gần đây bên người Lục Nghi Ninh không có tên đàn ông chất lượng tốt nào, người theo đuổi cũng ít hẳn, thậm chí mỗi ngày trừ việc nói mấy câu với trợ lý thì gần như không qua lại với người khác phái — Đang nghĩ ngợi, trong đầu Lâm Gia hiện lên một khuôn mặt, biểu cảm trở nên kỳ lạ.
“Tối qua cậu uống say rồi cưỡng bức Chu Từ Lễ?!!”
Lục Nghi Ninh: “…”
Lâm Gia cho là cô thừa nhận, lập tức hưng phấn lên, “Loại cấm dục như Chu Từ Lễ thật sự bị cậu cưỡng bức hả?”
“Không phải, tớ dẫn anh ấy về nhà của tớ, sau đó…” Lục Nghi Ninh tạm dừng vài giây, sắp xếp câu từ.
“Sau đó hai người đều uống rượu à? Không đúng nhỉ, tớ nhớ trên mạng có chuyên gia nói cồn sẽ khiến cơ thể mất cảm giác, khiến đàn ông say rượu sẽ mất đi năng lực kia kia.” Lâm Gia bình tĩnh phân tích, “Cậu nói tiếp đi, đừng nhây với tớ, khó chịu lắm.”
Lục Nghi Ninh cố nhịn xúc động muốn trợn trắng mắt, “Là do cậu thích bổ não thôi, hai bọn tớ không làm cái gì hết.”
Lâm Gia: “Vậy là, chỉ xác định quan hệ?”
Lục Nghi Ninh gật đầu, khóe miệng hơi cong lên, “Anh ấy tỏ tình trước, tớ cảm thấy tớ còn có thể chống đỡ nữa, nhưng ai ngờ kế hoạch lại bị quấy rầy, có điều kết quả đều giống nhau cả, không có gì tiếc nuối.”
Lâm Gia bị chuyện bản thảo tra tấn đến điên rồi, tưởng có thể được một chút an ủi từ cô, ai ngờ lại bị phủ đầu một chậu thức ăn cho chó.
“Đi đi, nhiếp ảnh gia Lục, bản thảo năm trước có thể giao cho tớ chưa? Tớ đang cần bản thảo gấp, hay là cậu nhân cơ hội này —”
Còn chưa dứt lời, Lục Nghi Ninh đã trầm ngâm đứng dậy, nhỏ giọng nói một câu, “Tớ còn phải đi tìm anh ấy trả sách nữa, đã hơn 4 giờ rồi.”
Nói xong, cô đi như bay ra khỏi văn phòng.
Lâm Gia: “…?”
***
Lục Nghi Ninh đã sớm dò hỏi được thời khóa biểu của Chu Từ Lễ từ bạn học Ngô Lăng, biết buổi sáng anh có tiết đại cương, khi tan học sẽ xuất hiện ở cửa văn phòng.
Trong tay cô cầm 5 quyển sách nặng trịch, khuỷu tay xuất hiện một vết hằn, cô dựa lưng vào tường, từ từ nhắm mắt lại chờ đợi.
Khoảng 10 phút sau, Chu Từ Lễ đối phó xong vấn đề xảo quyệt của hai bạn học nữ liền bỏ chạy, anh quay người đi về phía văn phòng, trên đường cứ một mực lấy tay xoa hai bên trán để đỡ mệt.
Anh đi đến hành lang, nhìn thấy một cả dãy hành lang trống không chỉ có một mình anh và cô gái đang nghỉ ngơi ở văn phòng, cúi đầu ôm một chồng sách.
Chu Từ Lễ ung dung đi qua, tiện tay nhận lấy chồng sách trong lòng cô, “Đã đọc xong rồi?”
Cảm giác nặng trịch trong tay biến mất, Lục Nghi Ninh mở mắt ra, lắc lắc cánh tay đau nhức, “Không đọc quyển tư liệu lịch sử cuối cùng.”
Chu Từ Lễ cúi đầu nhìn tên cuốn sách phía dưới cùng, “Quyển này vốn là dành cho nghiên cứu sinh chuyên nghiệp khoa Lịch sử, em đọc không hiểu cũng rất bình thường.”
Lục Nghi Ninh ồ một câu, đóng cửa phòng, thuận miệng hỏi: “Lát nữa anh có việc gì không?”
“Việc à.” Chu Từ Lễ suy tư, dưới ánh mắt chờ mong của cô, không nhanh không chậm phun ra hai chữ, “Chắc có.”
Chắc có là sao?
Lục Nghi Ninh chớp mắt vài cái, biểu cảm có hơi do dự.
Chu Từ Lễ đặt sách lên bàn, không chút để ý dựa vào bàn, mắt đảo một vòng, cười nhạt: “Cùng ăn một bữa cơm với em, có tính là chuyện khác không?”
“… Không tính.” Lục Nghi Ninh nhăn mũi, giải thích, “Cùng nhau ăn cơm chỉ có thể xem như cuộc sống hằng ngày của người yêu thôi.”
Cô chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết yêu đương nên làm cái gì.
Hồi học đại học, trong ký túc xá có 6 người, chỉ mỗi mình cô độc thân, cô cứ nhìn bạn bè xung quanh đổi bạn trai rồi lại đổi, trình tự y chang nhau.
Khi đó tính tình của Lục Nghi Ninh còn hơn hiện tại nữa, con trai theo đuổi cô gần như có thể quấn năm vòng quanh tòa nhà Dật Phu, nhưng cô vẫn không để mắt đến.
Dần dần, con trai đều biết khó mà lui, đợi đến khi cô muốn yêu đương thì xung quanh ngay cả bóng người khác phái cũng không có.
Đầu ngón tay Chu Từ Lễ đặt lên cằm, chính xác bắt lấy trọng điểm, “Nghi Ninh đang mời anh cùng ăn cơm mỗi ngày à?”
Tai Lục Nghi Ninh nóng lên, cô không nói như thế, có điều ý nghĩa của câu nói vừa rồi, giáo sư viện Văn học như anh nhất định sẽ không hiểu lầm được.
Chu Từ Lễ cười nhạt, sờ chuỗi tràng hạt trên cổ tay theo thói quen, cực kỳ có kiên nhẫn mà rũ mắt suy nghĩ.
Lục Nghi Ninh đi đến trước mặt anh, lần đầu tiên cô thấy Chu Từ Lễ ngẩn người, bèn quơ quơ tay, “Anh đang nghĩ gì vậy, chăm chú quá.”
Chu Từ Lễ giương mắt, con ngươi đen bắt lấy cô cong thành hình trăng khuyết, nắm lấy ngón tay không an phận của cô, đặt bàn tay mềm mại của cô gái vào tay mình.
“Suy nghĩ xem hôm nay ăn món gì, sau đó lại nghĩ, sau này cùng ăn cơm, có nên học thêm mấy món ăn để tránh em ăn ngán nữa không.”
Toàn bộ lực chú ý của Lục Nghi Ninh đều đang đặt trên đôi tay không ngừng vuốt ve tay cô của anh.
Bàn tay của người đàn ông lớn hơn cô không ít, làn da rất trắng, nếu không phải ở chỗ các đốt ngón tay có vết chai, thì hai bàn tay này đúng là quá mức tinh xảo.
Lục Nghi Ninh học động tác của anh, khẽ nhéo lấy bàn tay ấy.