Edit: Hinh
Đến mùa hè, bụng Lục Nghi Ninh dần dần lớn lên. Sau khi bộ rõ bụng xong, người vẫn luôn ồn ào muốn ra ngoài làm việc lại vô cùng an phận ở nhà. Thỉnh thoảng sửa vài bức ảnh, nhàm chán chút lại chơi trò chơi.
Thời gian gian tiếp xúc với thiết bị điện tử rất cố định, cô không muốn để cục cưng trong bụng có ảnh hưởng không tốt.
Cơ thể Lục Nghi Ninh trời sinh gầy, lúc mang thai sáu tháng, chân cô vẫn thon nhỏ như trước. Chẳng qua có đôi khi cái chân trắng nõn sẽ sưng phù lên, bắp thịt ở chân cũng to.
Chu Từ Lễ tan làm trở về, ôm cô vào lòng an ủi một phe, giơ tay vuốt ve cô.
Lục Nghi Ninh tựa vào lồng ngực anh, “Hôm nay đi kiểm tra, em hỏi bác sĩ phải chuẩn bị đồ màu hồng hay đồ màu xanh.”
Chu Từ Lễ nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu dịu dàng trầm tĩnh: “Là con trai hay con gái?”
“Bác sĩ nói không cần sốt ruột, đến lúc đó nói sau.”
Lục Nghi Ninh quệt miệng, cô thật sự rất tò mò trong bụng mình là trai hay gái.
Mấy người phụ nữ khác trong thời gian mang thai sẽ tăng lượng cơm lên, nhưng Lục Nghi Ninh lại ngoại lệ. Dì giúp việc nấu canh bổ dưỡng, cô uống thử một ngụm nhưng khó nuốt được.
Buổi tối dì ấy về nhà, cô mới bắt đầu muốn ăn.
Chu Từ Lễ buông tay, ngón tay anh dính tinh chất.
“Tối nay muốn ăn gì?”
Lục Nghi Ninh suy nghĩ vài phút, “Cháo trứng muối, không bỏ hành.”
Chu Từ Lễ rửa tay xong đi ra, cúi người nắm chóp mũi cô, “Yêu cầu thật nhiều.”
Gương mặt thanh tú của Lục Nghi Ninh nhăn lại, nói: “Vậy anh có làm cho em ăn không?”
“Làm.” Anh lời ít ý nhiều, xoay người vào bếp.
Lục Nghi Ninh nhìn bóng dáng cao to của người đàn ông, hơi trầm ngâm gục đầu xuống. Cuộc hôn nhân này và trong tưởng tượng của cô có chỗ giống, lại có chỗ khác.
Cô nghĩ cuộc sống củi gạo dầu muối sẽ hòa tan sự lãng mạng và oanh liệt ban đầu. Nhưng lại nghĩ, bốn bề sóng dậy trong cuộc sống đều là trải qua cùng với người này, sau đó không lâu sẽ thành một nhà ba người, càng hạnh phúc mỹ mãn hơn.
Không có gì để tiếc nuối cả.
Thậm chí còn rất may mắn, ở bên cạnh cô chính là Chu Từ Lễ, anh có vô số sự kiên nhẫn để tha thứ cho những cảm xúc nhỏ lên xuống của cô trong thời gian này.
Đứa trẻ trong bụng mỗi ngày đều lớn dần lên, khi Lục Nghi Ninh yên tĩnh ngồi xuống còn có thể cảm nhận được trong bụng có động tĩnh rất nhỏ. Nó không quậy phá giống mấy đứa bé khác, mỗi ngày đều im lặng, nghe Lục Bá Nguyên nói lúc mẹ mang thai cô chịu không ít tội.
Lục Nghi Ninh đoán, nhất định đứa bé này giống ba nó.
Gần đây Chu Từ Lễ rất bận rộn, buổi tối vì chăm sóc cô sẽ đem công việc chồng chất về nhà. Cơm nước xong cô ở phòng khách xem TV, Chu Từ Lễ liền vào thư phòng xử lý văn kiện.
11 giờ rưỡi, Lục Nghi Ninh nằm trên giường hồi lâu không thấy anh trở về phòng. Cô bèn xuống giường mang dép lê đến thư phòng gọi người, khi đẩy cửa ra mới phát hiện anh đã gối đầu lên cánh tay ngủ say.
Cái đèn đặt dưới đất chiếu lên lưng anh, ánh sáng có chút chói mắt.
Lục Nghi Ninh đi qua tắt đèn, trong lúc mang thai cảm xúc có hơi nhạy cảm hơn, cô nhìn thấy dáng vẻ mỏi mệt của anh thì chóp mũi chua xót, đột nhiên nhớ đến một đêm nọ.
Chu Từ Lễ nằm bên cạnh cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã lớn. Giọng điệu hơi trầm ngâm, dường như là nói với đứa trẻ bên trong.
“Ba sẽ cố gắng nhiều một chút.”
Đợi con đi ra, có thể tùy theo lòng mình mà làm chuyện mình thích. Mà không giống như ba, bắt đầu từ 15 tuổi đã bị giam cầm trong thế giới mình không thích.
Chỉ có đánh lại đám người cơ thể cường tráng kia, mới có thể đổi lấy một chút thời gian tự do.
Có phải rất buồn cười không?
Chu Từ Lễ rũ mắt, yên lặng nói một câu, ba không muốn con như vậy.
Lục Nghi Ninh nâng tay vuốt ve mặt anh, dưới ánh đèn, gương mặt vốn sắc bén có vẻ dịu dàng hơn nhiều.
Cô đã từng thấy dáng vẻ Chu Từ Lễ ngồi vào bàn đàm phán bày mưu nghĩ kế, cũng từng thấy vẻ thoải mái tự do của giáo sư Chu khi đứng trên bục giảng nói về lịch sử phát triển của chữ Hán.
Bảo bối, ba của con là một người rất lợi hại.
Tương lai, con cũng phải trở thành người vị đại như anh ấy.
Chu Từ Lễ ngủ không sâu, nghe thấy âm thanh hít mũi của cô gái, anh lập tức chớp mắt mở ra. Sự buồn ngủ trong đáy mắt còn chưa mất đi, lại tự nhiên giữ chặt tay cô.
“Sao lại khóc?”
Lục Nghi Ninh lắc đầu, thuận miệng tìm lý do: “Mơ thấy ác mộng, mở mắt ra phát hiện anh không bên cạnh.”
Chu Từ Lễ thả lỏng, đứng dậy ôm cô: “Đừng sợ, anh ngủ chung với em.”Chu Hoài An mất vào đầu tháng 9. Nghe hộ sĩ chăm sóc nói, Chu tiên sinh ra đi rất bình yên, đêm đó ông ăn hoa quả mình thích nhất, ra đi trong mơ.
Lục Nghi Ninh chỉ với Chu Từ Lễ đến bệnh viện một chuyến, chuyện sau đó thì không rõ ràng. Hậu sự xử lý rất đơn giản, tro cốt được Chu Hồi mang về khu mộ ở Luân Đôn.
Chu Từ Lễ không đi cùng đến Anh, đem đó anh trở về đứng ngoài ban công hút mấy điếu thuốc. Lục Nghi Ninh không làm phiền anh, im lặng đứng cách cửa thủy tinh, cho đến khi cô thấy người đàn ông ngừng nhíu mày.
Chu Từ Lễ ngừng nghĩ suy, dụi tắt điếu thuốc trong tay xoay người, chạm phải một đôi mắt tối đen.
Gió biển ban đêm rất mạnh, thổi bay hết mùi thuốc lá trên người anh.
Lục Nghi Ninh giang hai tay ra, nở nụ cười dỗ dành: “Ba Chu, ôm một cái đi.”
Chu Từ Lễ mở cửa ban công ra, vì không dám đụng đến cô nê đứng cách nửa mét ôm lấy người. Độ khó của tư thế quá lớn, Lục Nghi Ninh trợn mắt há mồm, suýt nữa cười ra tiếng.
Rảnh rỗi ở nhà không làm việc, tất cả chuyện lớn nhỏ trong phòng làm việc đều giao cho A Thấm xử lý. Ngày cuối tuần, Lục Nghi Ninh liền kéo Chu Từ Lễ về nhà cũ, bồi Lục Bá Nguyên cô đơn.
Nhưng Lục Bá Nguyên còn sống tự do hơn bọn họ nhiều, mỗi ngày đều trêu chim nuôi hoa, công ty thì giao cho anh họ cô quản lý.
Mỗi ngày chỉ chờ cháu ngoại sinh ra, nhiều thêm một cách tiêu khiển thời gian.
Kỹ năng chơi cờ của Chu Từ Lễ rất đỉnh, mỗi lần đến nhất định sẽ bị Lục Bá Nguyên kéo đến phòng trà chơi cờ, con rể biết rất rõ tâm lý của ba vợ, tổng cộng năm bán, anh không thể để ba vợ thua thảm, đương nhiên cũng không thả lộ rõ ràng.
Trên bàn cơm nhắc đến chuyện trước đây của Lục Nghi Ninh, Lục Bá Nguyên tặc lưỡi: “Nó chơi với đám con trai trong sân đến điên, nào là leo cây nào là đập vỡ cửa sổ nhà người ta. Đến ba cũng nghi ngờ có phải mình sinh con trai không.”
Mặt Lục Nghi Ninh đổ lên, chuyện này cô không có nói với Chu Từ Lễ. Cô vươn chân đá ba mình dưới bàn: “Ba!”
Lục Bá Nguyên vô tội ngẩng đầu nói: “Ba nói sự thật mà.”
Chu Từ Lễ đặt đũa xuống, nghiêng đầu cười nói: “Nghi Ninh, người em đá là anh.”
“…”
Được rồi.Thiếu gia của Chu gia sinh vào thời điểm cuối mùa thu, sắp vào đông.
Chu Từ Lễ vốn là đang chờ bên ngoài, nhưng nghi nghe hộ sĩ nói vì phụ sản quá gầy nên có dấu hiệu gặp tai nạn, anh lập tức không để ý vọt vào phòng sinh.
Cơn đau sinh nở làm Lục Nghi Ninh không rảnh quan tâm giờ phút này mình chật vật ra sao. Mỗi một lần dùng sức đều khiến cô cảm thấy xương cốt cả người như bị tách ra.
Bác sĩ cố ý tiêm thuốc giảm đau vào, nhưng Lục Nghi Ninh rất nhạy cảm với tác dụng của thuốc. Nếu vượt qua thời gian quy định mà còn chưa thuận lợi sinh ra, thì sẽ áp dụng cách sinh mổ.
Ngón tay Lục Nghi Ninh nắm lấy mép giường run rẩy, dùng hết toàn bộ sức lực. Ý thức mơ mơ màng màng, khoảnh khắc sắp nhắm mắt lại, cô nghe thấy âm thanh của Chu Từ Lễ.
Anh nắm chặt lấy tay cô, giọng rất nhổ, “Nghi Ninh, anh ở đây.”
…
Lục Nghi Ninh được đẩy ra khỏi phòng sinh, hai má vẫn còn nước mắt. Một người sợ đau như cô, cứ như là đi dạo quanh quỷ môn quan một vòng rồi lại bị người ta cứng rắn kéo về vậy.
Buổi chiều cùng ngầy, hộ sĩ ôm đứa bé giao cho Chu Từ Lễ.
Là con trai, vì do đẻ thường nên hình dạng của đầu có hơi nhọn, làn da màu đỏ nhạt. Khuôn mặt nhiều nếp nhăn nhăn thành một cục, không dễ nhìn lắm.
Lục Nghi Ninh mặt đầy đau khổ, không giống với trong tưởng tượng của cô chút nào.
“Ba Chu, dáng vẻ của nó không giống em.” Cô chớp mắt vài cái, “Cũng không giống anh.”
Chu Từ Lễ nhướng mày, buồn cười nói: “Sao anh lại cảm thấy nó rất giống em.”
“Câm miệng.” Lục Nghi Ninh lấy khăn che mặt mình, buồn bã nói, “Em nào có xấu như vậy.”
Đời người chân thật.
Tên Chu Từ Lễ đặt cho đứa bẻ, chỉ có một chữ Tẫn.
Chu Tẫn.
Tẫn trong “Tẫn dư sinh”*, lại thêm một chữ Hỏa, hy vọng đứa trẻ này có thể sống sôi nổi mà tự do.
[*] Tẫn dư sinh nghĩa là tự do quãng đời còn lại.Sau khi Tiểu Chu Tẫn được một tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn dần nảy