Edit: Hinh
Trường trung học tư nhân Minh Đức, khai giảng vào đầu tháng 9.
Đường lớn rộng lớn bị vô số xe hơi làm tắc nghẽn không đi được.
Chu Tẫn kéo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dòng xe cộ nhìn không thấy điểm cuối. Anh buồn bực cào cào tóc, cầm cặp đẩy cửa xuống xe.
Một chiếc xe máy dẫn theo một cơn gió chạy qua, chỉ lát sau, chiếc xe máy đã được sửa chữa lại từ từ quay về.
“Tẫn ca, ngài đây là muốn đi bộ trải nghiệm cuộc sống thường nhân hả?”
Tối hôm qua Chu Tẫn không ngủ được vì bị mẹ nhéo lổ tai giáo dục đến nửa đêm. Nguyên nhân là chủ nhiệm lớp tố cáo anh ỷ thành tích tốt nên ngủ trong lớp, không tôn trọng giáo viên.
Nhưng mỗi ngày anh thật sự không ngủ được, sao có thể giống mấy ông già ngu ngốc bệnh tật đó chứ.
Tôn Tư Gia thấy sắc mặt anh không tốt, liền đưa cái mũ bảo hiểm vốn chuẩn bị cho bạn gái nhỏ ra, “Lên đi, tớ chở cậu vào.”
Chu Tẫn nhíu mày, đội mũ bảo hiểm vào, có chút ghét bỏ kéo người nọ xuống khỏi chỗ trước.
Trò gì thế, để anh ngồi chỗ bạn gái của cậu ta thì đám người kia sẽ càng hiểu lầm hơn.
Đám nữ sinh kia đã sớm viết truyện của anh với Tôn Tư Gia rồi, nếu thêm chuyện xe máy này nữa thì có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Chủ nhiệm giáo dục đứng canh ở cửa kiểm tra dáng vẻ của học sinh, đang định cảm thán học sinh khóa này ngoan quá thì một chiếc xe máy chạy ngang qua ông vào trường, cái đầu không còn mấy cọng tóc của người đàn ông trung niên bị cơn gió thổi bay bay.
Đồng phục rộng rãi của chàng trai bị gió thổi bay, so với tiếng gầm rú của xe máy càng khiến người ta chú ý hơn.
Xe máy quay đầu, dừng dưới lầu khu dạy học.
Chu Tẫn tháo mũ bảo hiểm xuống đặt lên tay lái, tiện tay cào cào mái tóc bị đè ép, không chút để ý nghiêng đầu chờ Tôn Tư Gia ngồi phía sau hồi hồn.
Cơ thể thiếu niên cao lớn gầy gò, dáng vẻ lười nhác cũng không che được cổ kiêu ngạo kia.
Anh là một nam sinh được bảo vệ rất tốt, mặc dù sống trong an nhàn sung sướng nhưng không có thói xấu của phú nhị đại. Trừ việc thích ngủ trong giờ học, nhiều sở thích quái dị, thường xuyên châm chọc người khác, sống không có quy tắc, thỉnh thoảng có chút tự luyến thì — Chu thiếu gia quả thật quá hoàn mỹ.
Phần trên là trích từ truyện 《 Nam sủng của đại ca nhà giàu 》.
Tác giả: nhóm nữ sinh của trường trung học tư nhân Minh Đức, người viết cụ thể thì không rõ.
Phân lớp đã được tuyên bố trên diễn đàn của trường vào hôm trước, Chu Tẫn và Tôn Tư Gia đều ở ban 1 khối 11, một người dựa vào thực lực, một người dựa vào tiền. Chỗ ngồi được sắp xếp theo thành tích kỳ trước, Chu Tẫn đứng ở bàn đầu tiên nhìn tên mình, không chút do dự xé tờ giấy xuống, không nhanh không chậm bước xuống hàng ghế cuối cùng.
Đám bạn học đã ngồi xuống trong phòng như đám gà con liều mạng nhìn theo anh. Thiếu niên đứng bên cạnh một vật thể đen như mực không rõ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “Bạn học, đổi chỗ có được không?”
Vật thể không rõ từ từ ngẩng đầu, khẩu trang bên trên cũng không gỡ xuống. Tóc mái quá dài khe khuất lông mi, đôi mắt lộ ra bên ngoài màu đen tuyền, con ngươi lại có hơi thảm thương.
Chu Tẫn mím môi, rút cái tay đặt lên bàn lại, “Cậu không muốn cũng không sao.”
Giây tiếp theo, vật thể không rõ lấy cặp trong hộp bàn ra, “Không sao, cậu ngồi đi.”
Giọng nói mềm mại, âm cuối rất nhẹ, cứ như là chứa đường.
Lại cụ thể một chút, là ngọt như kẹo đường.
Cô đứng lên, một đôi chân trắng nõn mà thẳng tắp rơi vào tầm mắt Chu Tẫn. Tôn Tư Gia nhìn thấy anh thất thần một giây liền lấy khuỷu tay chọc anh: “Có phải là đẹp lắm không, mẹ nó đến tớ cũng kinh ngạc đó, đôi chân này là đôi đẹp nhất mà tớ từng —”
Chu Tẫn kéo ghế ra ngồi xuống, “Có biết phi lễ chớ nhìn không?”
Tôn Tư Gia chẹp miệng: “Được, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nói, tớ biết mà.”
“…” Biết quái gì.
Chu Tẫn lấy giấy bút trong sách ra, dựa vào tường. Theo thói quen sờ túi quần, bên trong trống không.
Tôn Tư Gia nghiêng đầu hỏi: “Tìm thuốc hả? Tớ có nè.”
Chu Tẫn cắn đầu lưỡi, điện thoại đã bị mẹ tịch thu rồi. Trong lúc buồn chán, anh lại duỗi tay vào cặp tìm kiếm, lấy một tờ đề ra.
Tôn Tư Gia nhìn thấy liền sửng sốt, cứ lải nhải nói đây là sự khác biệt giữa học bá và học tra, học bá tiêu khiển thì làm đề, còn học tra thì chơi game.
Chu Tẫn mở đề ra, tầm mắt lướt nhanh một cái, vô tình nhìn thấy tờ giấy dán trên mép bàn.
Phía trên viết tên cô gái vừa rồi.
Lâm Giảo.
Giảo trong sáng tỏ.
Cô gái ngoại trừ đôi chân trắng nõn, những thứ khác đều bị màu đen bao lấy. Thật thú vị.
Chu Tẫn khẽ cong môi, tầm mắt dời về phía vị trí đầu tiên ở hàng đầu, cái vật thể tối như mực kia đang vươn bàn tay cùng màu với cái chân chậm rãi vén mái tóc lên, để lộ cái cổ trắng nõn.
Một giây, hai giây.
Chu Tẫn dừng hô hấp, gương mặt trở nên mất tự nhiên. Không ngờ vừa rồi anh lại giống như mấy ông già dê xồm nhìn chằm chằm da của cậu ta đến muốn đui mắt luôn.
***
Trường tư nhân Minh Đức có một quy định biến thái, sau hôm khai giảng sẽ có đợt kiểm tra đầu vào. Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ là muốn phân chỗ ngồi một lần nữa. Thuận tiện nhắc nhở mấy học sinh đã chơi điên cuồng trong kỳ nghỉ tập trung học lại.
Kiểm tra liên tục ba ngày, thứ sáu công bố thành tích, chỉ một đợt kiểm tra nho nhỏ thôi mà cũng cần các giáo viên sắp xếp thứ tự cấp bâc.
Chu Tẫn phát huy ổn định, chiếm giữ đầu bảng. Tôn Tư Gia chạy từ bảng thông báo về phòng học, lắc lắc người đang nằm sấp lên bàn ngủ, “Tiểu Tẫn, sao cậu có thể thi Toán với Lý được điểm tối đa thế?”
Sau khi tỉnh ngủ Chu Tẫn sẽ hay nổi cáu, anh từ từ nhắm hai mắt lại đẩy cái đầu trước mắt mình ra: “Đừng làm phiền tớ.”
Tôn Tư Gia: “Bạn cùng bạn của cậu phải đổi rồi, người thi thứ hai ở ban chúng ta, kém cậu ba điểm.”
Chu Tẫn nửa híp mắt, lười biếng hỏi: “Ai?”
Tôn Tư Gia cố ý giả vờ bí mật, “Đợi lát nữa không phải sẽ biết sao.”
Chủ nhiệm lớp Tống Hi Vọng bước vào phòng học, cầm danh sách trong tay, vị chủ nhiệm này chính là chủ nhiệm giáo dục tiền nhiệm được mệnh danh là nữ ma đầu, chưa bao giờ cho học sinh hy vọng.
Chu Tẫn không trốn được vận mệnh phải ngồi bàn đầu, anh dọn dẹp đồ trực tiếp đến bàn đầu. Không quá vài giây, bên cạnh xuất hiện một xô nước sơn màu đen, à không đúng, là một cô gái đen tuyền.
Lâm Giảo kéo ghế ra, giọng nói bị ngăn cách bởi khẩu trang, có hơi không rõ ràng.
“Cậu muốn ngồi bên ngoài không?”
Chu Tẫn nghiêng đầu nhìn cô, tầm mắt không dấu vết di chuyển từ khẩu trang đen đến vành tai hơi lộ giữa mái tóc đen hơi hồng nhạt.
Anh bình tĩnh hỏi: “Cậu mặc như vậy không nóng à?”
Tuy rằng đã tháng 9 rồi, nhưng nhiệt độ ở thành phố S vẫn không có dấu hiệu hạ xuống.
“Tớ bị dị ứng với tia UV.” Cô gái cúi đầu, sợ anh không tin nên lại bổ sung một câu miêu tả mức độ, “Là loại rất nghiêm trọng.”
Chu Tẫn nhỏ giọng ồ một tiếng, khẽ khép mắt, dường như lại buồn ngủ.
Lâm Giảo buông bút, liếc nhìn nam sinh bên cạnh mình. Anh mặc đồng phục mùa hè, cổ áo màu xanh được bẻ gọn dàng, nút áo gần cổ bị cởi bỏ, trên quần áo có mùi hương rất dễ ngửi.
Trong vài giây cô đánh giá, Chu Tẫn đang khép mắt cuối cùng cũng ngưng phản kháng mà nhắm lại.
Lâm Giảo nuốt nước miếng, lấy sổ ghi chép trong hộp bàn ra, mở trang thứ nhất ra.
Trên tiêu đề là kiểu chữ khoa trương không thể nhìn nổi.
–《 Nam sủng của đại ca nhà giàu 》.
Ngày hôm qua, trưởng câu lạc vộ văn học trịnh trọng đến lạ đưa cuốn sổ này cho cô, nói thành viên thay nhau cầm bút, xem như là hoạt động của câu lạc bộ.
Hoạt động câu lạc bộ mẹ nó ấy.
“…” Lâm Giảo đau đầu ghé vào bàn, nối không phải vì cần có điểm đức dục, còn lâu cô mới gia nhập câu lạc bộ.
Sắp đến lúc vô học rồi.
Nửa đường Chu Tẫn điều chỉnh tư tế, nghiêng đầu nằm lên bàn, nghe thấy tiếng chuông vào học mạnh mẽ, hàng mi run rẩy vài cái, không tình nguyện mở mắt ra.
Tiết Ngữ văn, Tống Hi Vọng gọi người lên bảng nghe đọc rồi viết chữ cổ. Kêu Tôn Tư Gia và một nam sinh khác lên.
Tôn Tư Gia đi ngang qua bàn đầu, cầm phấn lên thật cẩn thận quay đầu xin trợ giúp.
Chu Tẫn nhướng mày, lười biếng cho cậu ta ánh mắt tự cầu phúc.
Lâm Giảo yên lặng lấy bút viết một đoạn lên sổ ghi chép.
【 Lúc đi học, Tôn Tư Gia bị giáo viên Ngữ văn kêu lên giản. Khi Chu Tẫn nghe thấy tên của cậu ta, con ngươi đen hơi co rụt, dường như là the bản năng nhìn về phía Tôn Tư Gia. Đại não Tôn Tư Gia rầm một tieiengs, tim đập như đánh trống, cậu ta sợ cô Tống sẽ kêu cậu ta chép thơ cổ một trăm lần. Nhưng mà, dưới ánh nhìn của phần đông bạn học, Chu Tẫn không thể giúp cậu ta được, cậu buồn bực nắm tay lại, nghĩ: “Không sao cả, mình có thể chép giúp cậu ấy.” 】
***
Ngày hôm sau, Tôn Tư Gia chú ý bài post lại đổi mới, cậu ta xem xong liền cười ngửa đến ngửa lui.
“Mẹ nó tớ tin mới là lạ ấy, nếu Tẫn ca mà tốt bụng đến nỗi giúp tớ chép thơ thì tên tớ sẽ viết ngược lại!!! Mẹ nó, cười chết ông rồi.”
Trưa nay Chu Tẫn ăn không nhiều, anh đến cửa hàng mua một hộp sữa, ngậm ống hút dựa vào bàn nghe câu được câu không.
Lâm Giảo đi WC với bạn tốt trở về, Tôn Tư Gia lại ngồi trên hành lang, chặn đường đi của bọn cô.
Chu Tẫn đá chân cậu ta, “Tránh ra coi.”
Tôn Tư Gia đang lún sâu vào câu chuyện anh em không thể kiềm chế nỗi, “Gì?”
Chu Tẫn cười ôn hòa, “Cậu chặn đường bạn cùng bàn của tớ rồi.”
Lâm Giảo nhất thời không nói gì, liếc nhìn qua sườn mặt sạch sẽ của nam sinh, bị nốt ruồi lệ chỗ khóe mắt hấp dẫn.
Cô buông môi dưới bị cắn chặt ra, chỉ còn thiếu một ngàn chữ nữa là có thể được hai điểm đức dục rồi.
Nhưng mà, càng viết lại càng cảm thấy có lỗi với anh.
Cuối cùng là tiết tự học.
Làm bài tập xong, Lâm Giảo cầm sách che trước sổ ghi chép, muốn quyết tâm sáng tác tiểu thuyết. Nhân lúc ý tưởng dồi dào, cô nuốt nước miếng, lấy tay đè trang giấy lại bắt đâu viết.
【 Trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ. Ánh đèn ban đêm vô cùng u dám, ngọn đèn trên bục giảng chớp tắt, làm khuếch đại bầu không khí ướt át. Tôn Tư Gia chép xong thơ cổ 50 lần, ngón tay đau nhức không thôi. Chu Tẫn nắm tay cậu ta kéo vào lòng mình, mắt dần trầm xuống. Tôn Tư Gia có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người này không bình thường, cậu ta không dám lộn xộn, chỉ có thể ngửa