Mấy ngày sau.
Bữa sáng, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Đông.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi sau trận chiến với Vương Tuyết Nghi, thương thế của Vân Mộc có vẻ đã tốt lên không ít.
Hôm nay, là ngày mà bọn họ tiến đến Hóa Long Trì, tẩy rửa tạp chất trong cơ thể, hắn chỉ đứng hạng hai nên chỉ có thể ở đó một ngày, so với Vương Tuyết Nghi xếp thứ nhất thì lại được tận hai ngày, không biết công dụng của Hóa Long Trì như thế nào.
Sở Thanh Huyền hôm nay gọi bọn họ tới Đại Điện mang bọn hắn đi Hóa Long Trì.
Những người hôm nay tiến về Hóa Long Trì gồm có Vân Mộc, Vương Tuyết Nghi, Mộ Nhất Bạch, Hàn Linh Nhi, Vân Hỏa, Mộ Nhất Vỹ, Diệp Lạc chỉ riêng Hoài Nhược Tuyết bị thương quá nặng sẽ đến Hóa Long Trì sau, còn lại đều có mặt đầy đủ.
Bọn họ tham gia Tông Môn Chi Chiến cũng vì Hóa Long Trì, nếu không đến đúng thời gian quy định liền mất đi phần thưởng, chỉ riêng người bị thương quá nặng mới được châm chước cho lần sau mà thôi.
Sau đó, đi theo Sở Thanh Huyền rời đi Đại Điện, chuẩn bị tiến vào Hóa Long Trì, vừa đi không xa thì đối diện đụng phải chiếc thuyền của một lão giả.
"Các ngươi lên thuyền của ngài ấy đi" Sở Thanh Huyền mở miệng nói.
Bọn họ cũng không chần chừ mà lên thuyền của vị kia lão giả, Vân Mộc cũng rất hiếu kì không biết người này là ai đành hỏi.
"Tiền bối, xin hỏi chúng ta đến Hóa Long Trì sao".
Lão giả này cũng không trả lời hắn, mà một đường chèo thẳng về phía trước.
Đi theo lão giả này được một canh giờ thì cũng đã đến nơi, lão giả bỏ bọn hắn ở lại trên bờ, cứ thế mà chèo thuyền rời đi.
Vân Mộc đám người, đi vào trung tâm của hòn đảo, nơi đó có một tòa núi rất cao, bắt mắt, một cái thác nước, cao vài trăm mét, cực kỳ hùng vĩ.
Diệp Lạc nói "Nơi này chính là Long Môn, ban đầu cao đến mấy ngàn mét, về sau phía trên kia bị một vị Kiếm Thánh một kiếm chặt đứt, liền còn thừa lại bây nhiêu đây".
"Vượt qua Long Môn, chúng ta có thể chân chính bước vào Hóa Long Trì, phía dưới cái hồ lớn kia có một giọt Lôi Long Long Huyết, đối với Phàm cảnh đến Thiên Nhân có tác dụng mà thôi, từ Thiên Nhân trở lên không có chút tác dụng nào".
Vân Mộc cũng nhìn thấy đầm Huyết Dịch này, nó kém xa so với Huyết Hà mà hắn từng ngâm mình tu luyện hằng ngày, cũng phải thôi nó chỉ có một giọt Huyết Dịch, còn Huyết Hà là nguyên một dòng sông do vị kia Long Tộc chết đi mà tạo thành, so sánh cũng quá khập khiểng.
Bọn họ nhảy vào Hóa Long Trì, hắn cùng Vân Hỏa không xảy ra một chút vấn đề gì, nhưng những người khác thì lại không ổn được như bọn hắn.
Vương Tuyết Nghi phát ra một tiếng kêu cực kỳ thống khổ, thảm thiết, miệng mũi tuôn ra một dòng sương trắng, vờn quanh bên người nàng.
Vương Tuyết Nghi thể nội có một cổ kỳ dị năng lượng, cuồng cuộn không ngừng cải tạo thân thể nàng, tuy nàng có huyết mạch Côn Bằng nhưng mà so với Chân Long còn kém rất xa.
Loại chuyện này, Vân Mộc cũng đã từng trải qua, chính là thoán thai hoán cốt.
Chuyện này đối với những người khác mà nói, không thể nghi ngờ lại một đại cơ duyên, nhưng đối với Vân Mộc đã không có tác dụng gì quá nhiều.
Hắn cùng Vân Hỏa, mười năm đều dùng Long Huyết mà tu luyện, đối với một giọt Lôi Long Huyết Dịch chẳng giúp ích được gì cho cả hai.
Thoán một cái, đã hai ngày trôi qua.
Ở bên trên Long Môn Đảo, ở trung tâm hòn đảo có một cái thác nước, có một cái hồ nước to lớn.
Bên bờ, có một cái cự thạch bóng nhoáng,hắn ngồi xếp bằng cùng Vân Hỏa, theo hô hấp của hắn bắt đầu tu luyện, ngồi đợi đám người Diệp Lạc, Vương Tuyết Nghi ra ngoài trở về Thanh Vân Môn.
Hai người Vân Mộc đã ra ngoài từ lúc một ngày trước, thật sự Hóa Long Trì này đối với bọn hắn mà nói không có một chút tác dụng nào, ở lại chỉ phí thời gian, ở đây linh khí nồng đậm tập trung tu hành sẽ tốt hơn.
Vân Mộc mở to hai mắt có thể cảm nhận được trên cơ thể của hắn có cảm giác tăng tiến không ít, có lẽ do nơi này linh khí nồng đậm, giúp tốc độ tu hành của hắn nhanh hơn không ít.
Nhìn thấy Vương Tuyết Nghi, biến thành một cái kén lớn màu trắng, đây là lần đầu của nàng tiến vào Hóa Long Trì mới có hiện tượng như vậy, đối với những người từng đi vào một lần thì không còn biến thành kén như vậy nữa.
Đúng lúc này trong kén lớn, Vương Tuyết Nghi lực lượng bắt đầu thức tỉnh, một đạo thuần bạch sắc quang mang,càng ngày càng sáng rõ.
Trước mắt Vân Mộc một cái kén lớn bị phá vỡ, lộ ra bên trong là Vương Tuyết Nghi, nàng quần áo trên người không cánh mà bay, không còn mảnh vải che thân, hai tay để ở trước ngực, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
"Các ngươi nhìn cái gì, có tin ta chém các ngươi hay không" Vương Tuyết Nghi nhìn một đám nam nhân, đang chằm chằm nhìn nàng nói lớn.
"Vương cô nương, mau mang quần áo" Diệp Lạc từ trữ vật lấy ra một bộ nữ tử quần áo đưa cho nàng.
Đám người