Hai Mươi Năm trôi qua, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, trong mắt tu sĩ mà nói cũng như một cái chớp mắt trôi qua thôi.
Trong hai mươi năm này, Tông Môn Chi Chiến lần lữa đã kết thúc, không còn những tuyển thủ của hai mươi năm trước tham gia nữa, Tông Môn Chi Chiến cũng không còn thú vị như năm đó của Vân Mộc cùng đám người Vương Tuyết Nghi.
Một ngày này, Vân Mộc từ trong nhà tranh của mình mở mắt ra, một ngụm trọc khí từ trong miệng hắn phun ra, cuối cùng hắn bế quan một lần liền hai mươi năm.
Tu vi tăng tiến không ít, từ Tiên Thiên Trung Kỳ bất tri bất giác đã thành Thiên Nhân Cảnh Hạ Vị.
Trong hai mươi năm này, người của Kỳ Lân Nhất Tộc, cùng Chân Long nhất tộc đến tìm Bạch Hà và Vân Hỏa.
Bạch Hà thì không rời đi Thanh Vân Môn, dù sao tu vi của nàng lúc đó cũng đã là Phá Hư Cảnh Hạ Vị, nàng cũng không có gì để học ở Chân Long Tộc nữa.
Hai vị Long Tộc cũng không ép nàng trở về tộc, mà cứ thế ở bên người nàng bảo hộ nàng suốt hai mươi năm này.
Vân Hỏa thì khác, hắn lĩnh ngộ được Kỳ Lân Bộ định sẵn sẽ là Tộc Trưởng đời tiếp theo của Kỳ Lân Tộc, tu vi của hắn trong thời gian Vân Mộc bế quan hắn chỉ mới Tiên Thiên Cảnh Sơ Kỳ.
Hắn đi theo Kỳ Lân Tộc đi liền một cái không thấy tăm hơi, chớp mắt đã hai mươi năm chưa quay lại, không biết tu vi, sức mạnh thế nào, cuộc sống có tốt hay không ?
Vân Mộc xem Vân Hỏa như đệ đệ của mình vậy, tuy thời gian chung sống không quá lâu, nhưng cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.
Hắn cũng rất lo lắng cho Vân Hỏa, sợ rằng người của Kỳ Lân Tộc đối xử với hắn không tốt, lỡ như trở về Kỳ Lân Tộc phát huy không được thiên phú, bị vứt bỏ thì làm sao.
Thanh Vân Môn hai mươi năm nay cũng không xảy ra quá nhiều vấn đề gì, Diệp Lạc tu vi cũng tăng cao rất nhiều, tương lai hắn có thể trở thành Tông Chủ của Thanh Vân Môn.
Hai người Bạch Mộng Sam cùng với Hỏa Linh Nhi cũng không thấy đâu, nghe nói từ khi hắn bế quan thì đã trở về trong tộc của mình, tiếp nhận truyền thừa.
Hai mươi năm mọi thứ thay đổi không nhiều, nhưng các đệ tử của Thanh Vân Môn cũng trải qua một trận hạo kiếp không nhỏ.
Nghe nói mười năm trước, Xích Huyết Ma Chủ hiến tế trăm vạn chúng sinh, đột phá từ Phá Hư Cảnh Thượng Vị Đỉnh Phong thành Thánh Nhân Cảnh, bất chấp thiên đạo thiếu khuyết mà cưỡng ép đột phá.
Bát Đại Tông Môn cũng suất lĩnh rất nhiều đệ tử đi cứu viện, nhưng mà chỉ có đi mà không có về, vì vậy buộc phải tám vị Tông Chủ cùng mấy chục vị Thiên Nhân Cảnh, vây quét Xích Huyết Ma Chủ.
Sau một trận đại chiến diễn ra, tuy Xích Huyết Ma chủ đã đến Thánh Nhân Cảnh, nhưng dưới sự vây công của mấy vị Phá Hư Cảnh Thượng Vị Đỉnh Phong, thì hắn cũng không địch lại.
Xích Huyết Ma Chủ sau trận chiến đó trọng thương bỏ chạy, nhưng mà mười năm nay Bát Đại Tông Môn luôn truy tìm hang ổ của Xích Ma Giáo tiêu diệt.
Mười năm nay Bát Đại Tông Môn tiêu diệt không ít giáo đồ của Xích Ma Giáo, tiêu diệt mười mấy phân đà của chúng, nhưng không tìm được Xích Huyết Ma Chủ.
Xích Huyết Ma Chủ dù sao bây giờ cũng đã là Thánh Nhân Cảnh, nếu như tham vọng của hắn càng ngày càng lớn, lại một lần nữa hiến tế toàn bộ Cửu Châu để bước vào Đại Đế, thì lúc đó cho dù Bát Đại Tông Môn hay Hoàng Thất đều hết cách với hắn.
.....................................................!
(Trước đây chỉ nhắc đến thánh cảnh và đế cảnh không đề cập đến tiểu cảnh giới nhỏ của hai cảnh giới này vì lúc đó chưa nghỉ ra điều gì mới nên cứ gọi tạm như vậy).
Thánh Nhân Cảnh chia làm hai cảnh giới nhỏ Thánh Nhân Hạ Vị Cảnh và Thánh Nhân Thượng Vị Cảnh, vượt quá Thánh Nhân Thượng Vị Cảnh là Bán Bộ Đế Cảnh.
Trên Bán Bộ Đế Cảnh là Đại Đế Cảnh, Đại Đế Cảnh phải lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa mà hình thành Đế nếu như không lĩnh ngộ được pháp tắc thiên địa, thì chỉ mãi mãi là Bán Bộ Đế Cảnh.
.......................................................!
Bạch Hà từ động phủ của mình tu luyện, nghe Thiên Xu báo lại rằng Vân Mộc đã xuất quan, nàng vội vội vàng vàng đứng dậy, bay thẳng một mạch đến nơi ở của Vân Mộc.
Lúc này sáng sớm, Vân Mộc vừa mở cửa ra, buổi sáng hôm nay thật trong lành, mát mẻ, đã hai mươi năm rồi hắn mới cảm nhận được những thứ này.
Trong suốt hai mươi năm, hắn không bế quan tu luyện thì cũng ở trong không gian của Du Long Thương tu luyện võ kỹ, thương pháp, chưa một lần ra ngoài.
Đúng lúc đang ngắm mặt trời buổi sáng sớm, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một Nữ Tử từ đâu bay đến, sau lưng nàng thêm hai người tu vi ít nhất cũng cao hơn hắn một đại cảnh giới.
Người tới không ai khác ngoài Bạch Hà, nàng từ trên trời bay xuống, chạy lại ôm chằm lấy hắn mà vui mừng, trên đôi mắt xinh đẹp ấy đã rơi vài giọt nước mắt.
Hai mươi năm hắn chỉ nghe tin về Bạch Hà, Vân Hỏa do Diệp Lạc rảnh rỗi báo lại, chứ chưa từng ra ngoài, chưa từng nhìn thấy Bạch Hà hay Vân Hỏa suốt hai mươi năm này.
"Bạch tỷ, ta bế quan hơi lâu, xin lỗi" Hắn ôm nàng thật lâu mở miệng giải thích.
"Ngươi, ngươi bế quan một lần liền hai mươi