Chương 33: Thăm dò
Edit: Susu
Beta: Xiaoxin
Ôn Uẩn Chi vẫn tiếp tục công việc đến gần sáu giờ chiều. Sau khi giao ban với người khác xong, cô không lập tức về khách sạn mà vào thang máy lên tầng mười hai. Cố Viêm Sinh có thể là do bận quá nên chưa xuống tầng tìm cô. Do vậy, cô đành phải đi tìm anh.
Cô đi qua hành lang, đứng ngay ở bên ngoài khu cách li hỏi y tá đang trực ban: "Xin hỏi bác sĩ Cố Viêm Sinh đang làm việc ở đâu vậy?"
Y tá nghi hoặc nhìn cô: "Cố Viêm Sinh ư?" Vị y tá này đến từ bệnh viện khác nên cũng không biết rõ về Cố Viêm Sinh.
Ôn Uẩn Chi mấp máy môi, như nhớ tới cái gì, cô thử nói: "Bác sĩ ‘Ôn Vận Chi’ ý. Cái người mà cao cao tầm khoảng 1m88."
Nghe cô miêu tả như này, y tá bèn thoáng nhìn cô, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ là nghe phong phanh tin từ người hâm mộ ‘tên lửa đốt tim’ của tầng 12 mà đến đây?
"Anh ấy đang ở phòng phẫu thuật."
Cô lại hỏi: "Cuộc phẫu thuật đó liệu còn bao lâu nữa mới kết thúc?"
Y tá tra thông tin trên máy tính, tìm kiếm tin tức của người bệnh nằm viện, rồi nói: "Tôi cũng không rõ ạ."
Lúc này cô y tá cũng rất bận rộn nên Ôn Uẩn Chi cũng không hỏi thêm nữa. Cô đi đến băng ghế dài ở bên cạnh rồi ngồi xuống.
Đợi được một giờ, y tá trực ban cũng thấy hơi mỏi lưng. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy đội ngũ bác sĩ của Cố Viêm Sinh.
Anh đã đi khử độc, mặc lại quần áo bình thường. Cái đầu đinh lúc trước đã biến thành mái tóc bồng bềnh, hai hàng lông mày đều toát lên vẻ trầm ổn lạnh lẽo, dáng người to cao.
Cô đứng lên, lẳng lặng nhìn anh, chắc do ngồi quá lâu nên cả người cô hơi cứng ngắc.
Ánh mắt anh nhìn vào cô, Cố Viêm Sinh đang nói chuyện với Phó viện trưởng thì dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp: "Đến lúc đó em sẽ gửi văn kiện này vào hòm thư của chú. "
Phó viện trưởng gật đầu, ánh mắt đầy tán thưởng nhìn anh. Cũng đồng thời bảo rằng trong khoảng thời gian này đội ngũ của anh đã rất nỗ lực và cố gắng làm việc.
Anh lắc đầu tỏ ý cũng không phải như vậy. Từ Nhật Bản du học trở về, Trần Gia Việt cũng làm việc dưới trướng phó viện trường Đàm. Nhưng anh ta luôn luôn "không biết lớn nhỏ" trước mặt vị phó viện trưởng này. Anh ta giở giọng điệu trêu chọc: "Phó viện trưởng Đàm à, chú đã khen vậy thì nên tăng thêm chút tiền lương cho chúng em chứ. Còn nữa, lệ phí đăng ký khám bệnh[1] gì đấy cũng phải tăng, vé vào cửa buổi hòa nhạc thần tượng đắt muốn chết mà đã có rất nhiều người mua rồi, chúng em còn chưa có—— "
[1]Lệ phí khám bệnh: là khoản phí mà bệnh nhân cần trả lần đầu khi đi khám bệnh, là tiền công lao động trí óc của bác sĩ. Theo baidu
Anh ta còn chưa dứt lời thì phó viện trưởng Đàm nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn anh ta: "Cậu nên học tập Viêm Sinh đi, nói ít lại, làm nhiều việc."
Trần Gia Việt "Aizz" một tiếng."Em cũng không muốn học tập cậu ấy ở điểm trầm tính. Còn nữa, nếu chú muốn con ngựa chạy nhanh, cần phải đút cỏ cho nó trước đã."
Phó viện trưởng Đàm nói: " Xem buổi hòa nhạc và chăm sóc bệnh nhân có liên quan gì không."
Trần Gia Việt còn định nói tiếp thì phó viện trưởng Đàm đã khoát tay rồi thở dài: "Được rồi, chuyện tăng lương chú sẽ nói với người ở trên, lệ phí khám bệnh thì cháu không cần phải nói. Cái này còn phải xem bản lĩnh của cháy."
Một vị y tá đứng bên trêu chọc: "Bác sĩ Trần à, anh và bác sĩ Cố tốt nghiệp trong tổ chức y học thế giới nên giá trị bản thân tăng cao, nói không chừng lệ phí khám bệnh còn phải cao hơn người khác nữa."
Mắt của Trần Gia như sáng lên, nhìn về phía Cố Viêm sinh: "Đề nghị này không tệ. Viêm Sinh đến lúc đó cũng không từ chối được, đối với người trẻ tuổi bây giờ mà nói cái này thì..." Anh ta hơi nhíu lông mày làm ra dáng vẻ như đang suy nghĩ.
Y tá cười bổ sung: "Mặt tiền và vị trí Center."
Trần Gia Việt đập tay một phát: "Đúng rồi, chính là cái này!"
Sau đó rồi một đám người đứng cười cười nói nói. Khi đến gần sảnh chính, Trần Gia Việt nhìn thấy Ôn Uẩn Chi đang mặc quần áo bình thường đứng đó. Cô đang đeo khẩu trang, toàn khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo như nước, ánh mắt chăm chú nhìn vào Cố Viêm Sinh.
"Cố Viêm Sinh." Ôn Uẩn Chi tiến lên phía trên trước một bước.
Cả đám người nghe thấy vậy thì dừng lại, tò mò mà cùng nhìn về phía Cố Viêm Sinh, xong lại nhìn về phía Ôn Uẩn Chi.
Cố Viêm Sinh nhìn đám người rồi giới thiệu đơn giản: "Người này là bạn học cấp ba của tôi. Cô ấy tên là Ôn Uẩn Chi."
Trần Gia Việt và đồng nghiệp hóng chuyện đều "ồ" một tiếng kéo dài âm cuối. Thì ra đây chính là người tên ‘Ôn Vận Chi’.
Ôn Uẩn Chi không ngốc. Trải qua một loạt chuyện, cô đã đoán được ‘tên lửa đốt tim’ các cô gái tên ‘Ôn Vận Chi’ của tầng 12 là người thế nào rồi.
Trong nội tâm cô như hơi vui sướng, ánh mắt hơi ngượng ngùng, giương mắt nhìn về phía mọi người nói rồi nói: "Xin chào mọi người."
"Chào cô, chào cô nha."
"Xin chào cô Ôn."
"Chào gái đẹp nha."
"..."
Mồm năm miệng mười cùng nhau chào hỏi. Phó viện trưởng Đàm là người từng trải, cười híp mắt nhìn Cố Viêm Sinh, rồi vỗ vỗ vào vai anh nói: "Mọi người còn trẻ cứ ở lại vui vẻ nhé, tôi già rồi nên về nhà trước thôi."
Cố Viêm Sinh gật đầu. Mọi người lễ phép lần lượt nói tạm biệt với phó viện trưởng..
Khi phó viện trưởng Đàm viện đi ngang qua, Ôn Uẩn Chi hơi cúi người như để chào hỏi. Đối phương cười, thoáng nhìn cô rồi đi vào thang máy để xuống bãi đỗ xe.
Đợi người lớn tuổi duy nhất rời đi, đám người trẻ tuổi càng thêm xôn xao đánh giá Ôn Uẩn Chi và Cố Viêm Sinh. Trần Gia Việt như đứng mũi chịu sào, nói với Ôn Uẩn Chi: " Cô Ôn Vận Chi đúng là trăm nghe không bằng một thấy!"
Ôn Uẩn Chi kinh ngạc nhướng mày. Vị bác sĩ này tại sao lại nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái như thế?
Có lẽ cô không biết, tại sao Trần Gia Việt lại nhìn cô như vậy. Người có thể để cho Cố Viêm Sinh nhớ mãi không quên từ mười năm trước không phải là người bình thường, đáng để nhận hai chữ "khâm phục" của anh ta.
Cố Viêm Sinh nhàn nhạt nhìn vào nhóm nhiều chuyện này: "Không đến căn tin à, tôi thấy sắp đóng cửa rồi đó."
Mọi hôm vì để cho các y bác sĩ trực ca có thể dùng bữa tối nên căn tin gần chín giờ tối mới đóng cửa, nhưng bây giờ đã hơn tám giờ.
Bận rộn cả một ngày, thậm chí từ tối hôm qua đã bắt đầu làm việc. Sau khi nghe Cố Viêm Sinh nói vậy, tính tò mò của mọi người nhanh chóng giảm xuống. Mọi người bảo nhau đi ăn cơm rồi đi về phía thang máy.
Cố Viêm Sinh đi đến gần Ôn Uẩn Chi, rồi cúi đầu thấp giọng nói: "Đi thôi."
Ôn Uẩn Chi gật đầu, đi theo ngay sau lưng anh.
Mọi người đang đứng trước cửa thang máy chờ thang máy. Ôn Uẩn Chi đi tới đứng ở bên cạnh Cố Viêm Sinh. Tính cả hai người bọn họ, thang máy có tổng cộng sáu người, bốn người khác hiểu ý nên đứng ở một bên chừa khoảng trống còn lại cho hai người họ.
Cố Viêm Sinh đứng gần bảng điều khiển nên nhấn nút đi xuống. Anh nghiêng người nhìn sang Ôn Uẩn Chi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô đầy phức tạp. Anh khá bất ngờ vì hôm nay cô lại đến tìm anh.
Ôn Uẩn Chi nhìn lên. Muốn đi tới nhà ăn trước, cô lại chợt nhớ tới giữa kỳ thi năm lớp mười hai năm ấy. Sau khi vừa rời khỏi phòng thi thì trời đổ mưa, hai người đứng dưới tán ô mà đi đến căn tin. Trên đường đi, anh làm rơi chiếc khăn tay của cô xuống đất, còn giẫm lên nó.
"Đinh", thang máy đã tới tầng một. Cô tỉnh lại từ trong hồi ức, đi theo bên cạnh anh ra khỏi thang máy.
Vì đã trễ rồi nên căn tin chỉ còn vài món. Vũ Hán vẫn đang ở trong trạng thái bị phong tỏa, rất nhiều nhà hàng đã đóng cửa. Cho dù bây giờ họ có ra ngoài thì cũng không thể tìm thấy chỗ ăn.
Cố Viêm Sinh và Ôn Uẩn Chi ngồi cùng một bàn. Những người còn lại đều hiểu ý nên không ngồi cùng bọn họ, nhưng lại ngồi ở vị trí cách đó không xa. Vừa không xen vào họ mà còn có thể hóng được chút chuyện.
"Đồng nghiệp của anh vô cùng..." Nhìn thấy ánh mắt đầy tò mò của Trần Gia Việt, Ôn Uẩn Chi châm chọc nói: "Hoạt bát."
Cố Viêm Sinh không cần quay đầu lại cũng biết Trần Gia Việt đang ngóng