Chương 34: Định tình
Edit: An Linh
Beta: Xiaoxin
Nhà bên nội của Ôn Uẩn Chi có họ hàng làm trong cơ quan chính phủ ở Vũ Hán. Do vậy, lúc cô đang làm công việc tình nguyện ở đó, người họ hàng nhìn thấy danh sách ảnh tình nguyện viên nên đã báo cho bố mẹ cô ở Singapore.
Ngày hôm sau, trong lúc dùng bữa trong căn tin bệnh viện cùng Cố Viêm Sinh, cô nhận được điện thoại của Cố Uyển Nghi.
“Ôn Uẩn Chi con mau rời khỏi bệnh viện cho mẹ!” Cố Uyển Nghi xưa nay là người luôn cao quý tao nhã. Mà ngay lúc này cũng không kiềm chế được cảm xúc: “Con chán sống rồi sao mà chạy tới đó làm việc?”
Nét mặt Ôn Uẩn Chi thoáng chút bực bội, nín nhịn nói: “Giờ mẹ tức giận nên không giữ được bình tĩnh, con không muốn tranh luận với mẹ.”
Cố Uyển Nghi không kiềm được nóng nảy: “Mẹ không bình tĩnh? Vậy con tự ý xông pha thì có lý chỗ nào? Con cho rằng hành động hiện giờ của mình rất cao cả phải không? Mẹ nói con biết Ôn Uẩn Chi, mẹ và bố con nuôi nấng con lớn như vậy không phải để con tuổi còn trẻ đã bước một chân vào cửa địa ngục đâu!”
Ôn Uẩn Chi bất lực: “Má.” Chỉ có khi làm nũng nhận sai cô mới gọi là “Má”. Lúc bình thường cô đều gọi bằng mẹ.
Cố Uyển Nghi là “nóc nhà” trong gia đình, bình thường chỉ có bố cô mới trấn áp được bà. Giọng bà dịu xuống nhưng vẫn hùng hồn: “Hai ngày nữa sẽ có người đến đón con, con sắp xếp hành lý sớm đi.”
“Bà chủ Ôn!” Một khi Ôn Uẩn Chi tức giận là sẽ gọi Cố Uyển Nghi là “Bà Chủ Ôn”. Cô nói: “Xin mẹ đừng can thiệp tới quyết định của con! Bệnh nhân càng lúc càng giảm, hiện tại con cũng rất an toàn, mẹ đừng quá lo lắng. Cứ vậy đã, con gọi lại sau.” Dứt lời, cô nhanh chóng cúp máy rồi kéo số của Cố Uyển Nghi vào danh sách đen.
Mẹ cô chỗ nào cũng tốt. Chỉ có cái không tốt là hay thích can thiệp vào quyết định của cô. Trong khi bà hiểu rõ cô sẽ không dễ dàng thay đổi.
//
Tại Singapore, bên trong một căn biệt thự hướng biển.
Người phu nhân khoác chiếc khăn choàng ren nhìn điện thoại không có cách nào kết nối được thì tức giận không thôi. Bà ngước lên nhìn người đàn ông tuấn tú nho nhã đang ngồi trên sô pha đọc báo: “Ôn Hành Chỉ, anh xem con gái anh đi, bị anh dạy dỗ thành kiểu gì rồi! Không chịu nghĩ trước khi quyết định, bất chấp hậu quả, còn vô phép chặn số của cả người lớn như thế.”
Nghe bà oán trách, Ôn Hành Chỉ bật cười, đặt tờ báo xuống nhìn về phía vợ: “Em cũng đã ngoài năm mươi rồi sao còn không bình tĩnh lý trí giống con vậy.”
Đồng tử Cố Uyển Nghi bùng lên sự tức giận, bước về phía chồng: “Với tình hình bây giờ em có thể lý trí được sao? Anh không quan tâm đến sống chết của con à? Nó đang làm tình nguyện viên ở bệnh viện, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với bệnh nhân, đối phó dịch bệnh, anh có thể tưởng tượng ra tình cảnh đó không?”
Ôn Hành Chỉ đứng lên, ôm lấy vai vợ trấn an, “Được rồi, được rồi. Con bé cũng đã hai sáu hai bảy tuổi rồi, làm việc gì cũng tự có chừng mực, em nhúng tay vào quyết định của con chỉ khiến nó khó chịu hơn thôi. Em không nhận ra là con càng lớn càng không muốn để ý đến em à?”
Cố Uyển Nghi nghẹn ngào, ngực đau âm ỉ. Khi còn nhỏ, Ôn Uẩn Chi rất dính bà. Hồi ấy, bà đưa cô đến trường học múa, cô không muốn ở lại mà nằng nặc muốn về nhà với bà. Bây giờ đã trưởng thành, có sự nghiệp riêng của mình nên không mấy khi về nhà nữa.
Bà cau mày: “Không được, em muốn con bé nhanh chóng trở về. Nếu con thật sự xảy ra chuyện gì em cũng không sống nổi đâu.”
Con gái là máu thịt trong tim, bà không thể chịu được nếu cô xảy ra chuyện. Trước đó cô bị mắc lại ở Vũ Hán, bà tìm đủ mối quan hệ để đưa cô rời khỏi đó.
Ôn Hành Chỉ: “Em đừng làm như thể trời sập xuống vậy. Cũng không phải chỉ có một mình con bé làm tình nguyện viên, lý tưởng thanh niên bây giờ đều nhiệt huyết như thế.” Ông biết rõ những tình nguyện viên lần này đều đã kí vào giấy sinh tử.
“Nói thì hay.” Cố Uyển Nghi nói: “Nhiều người làm tình nguyện viên như vậy thiếu một mình con bé thì làm sao. Em chỉ có mỗi đứa con gái vàng ngọc này. Nếu người không còn nữa thì em phải sống sao đây? Lúc đó có hối hận cũng muộn.”
Trên phương diện làm ăn, Ôn Hành Chỉ rất mạnh mẽ và quyết đoán. Cũng như rất thông thạo các mánh khóe. Nhưng đối với người vợ thích kiểm soát như Cố Uyển Nghi thì ông chưa bao giờ thắng nổi.
Ông thở dài thôi không khuyên nữa. Tuy ông tán thành với việc làm của con gái, nhưng sâu trong đáy lòng ông cũng hy vọng cô rời khỏi khu bệnh dịch.
\\\
Ngày hôm sau, Ôn Uẩn Chi nhận được điện thoại từ Ủy ban Y tế thông báo rằng công việc tình nguyện của cô đã kết thúc. Sau khi hoàn tất cách ly cô có thể trở về nhà.
Quả thật cô không còn gì để nói, chỉ có thể ở trong khách sạn chờ cách ly. Cậu Cố Kỳ Sâm gọi cho cô nói đến lúc đó cô sẽ theo đội ngũ y tế quay lại thanh phố S. “Chi à, mấy ngày nữa đội ngũ y tế sẽ rời khỏi Vũ Hán, con theo bọn họ đến thành phố S ở lại với anh cả và chị dâu vài ngày.” Anh cả là chỉ Cố Hướng Vinh, rải rác khắp cả nước đều có bất động sản của họ, tình hình bệnh dịch ở thành phố S hiện nay so với toàn quốc mà nói xem như nhẹ hơn. Thu xếp cho Ôn Uẩn Chi ở đó mọi người cũng khá yên tâm.
“Con còn có việc.” Ôn uẩn Chi bất lực cau mày.
“Con thì có việc gì.” Cố Kỳ Sâm và Cố Uyển Nghi đều có suy nghĩ giống nhau. “Con đừng có gây thêm rắc rối cho người nhà là được. Nếu đã gặp bạn cũ rồi thì tranh thủ thời gian về nhà.”
Ôn Uẩn Chi ngột ngạt nói: “Con đâu phải là trẻ vị thành niên, mọi người không cần phải quản con như vậy.”
Cố Kỳ Sâm coi Ôn Uẩn Chi như ruột thịt của mình, đối đãi với cô cũng rất săn sóc chu đáo. Nhưng vào thời điểm mấu chốt thì nói một là một, hai là hai. “Không cần biết con bao nhiêu tuổi, bố mẹ con và cậu đều phải quản con.”
Ôn Uẩn Chi buồn bực đến nghẹn. “Bộp”, cô cúp điện thoại cái rụp. Người nhà họ Cố đúng là có bệnh chung, độc đoán thích kiểm soát còn hay tự cho là đúng.
Cô bấm số gọi đến nhà cũ. Dì Ngô bảo mẫu nhận điện thoại, chào dì xong cô vội hỏi: “Ông ngoại đâu ạ?”
Dì Ngô nói: “Ông cụ đang ngủ trên lầu.” Rồi chợt hỏi cô út có chuyện gì.
Cô thở dài nói: “Không sao ạ, dì chăm sóc ông ngoại tốt giùm con.”
Cho dù cô có kể cho ông ngoại việc này thì e là ông cũng sẽ bảo cô mau chóng rời khỏi đây.
\\\\
Tầng 12 càng ngày càng ít bệnh nhân, người nhiễm bệnh được đưa vào cũng giảm bớt, thời khắc rẽ mây nhìn thấy mặt trời dường như ngày càng cận kề hơn.
Vậy mà ngay lúc này, Cố Viêm Sinh lại được chẩn đoán bị lây nhiễm virus viêm phổi.
Mỗi ngày anh đều phải tiếp xúc với các ca bệnh nặng, bị lây nhiễm cũng không phải là lạ. Nhưng virus trong phổi anh đã bắt đầu nảy sinh biến đổi bệnh lý không giống với các ca bệnh nặng thông thường, rơi vào tình huống vô cùng nan giải.
Anh là bác sĩ nên đương nhiên hiểu rõ tình trạng của mình. Anh dặn dò Trần Gia Việt: “Đến lúc đó hãy hiến tặng di thể của tôi cho khoa giải phẫu.”
Nếu như anh chết, di thể của anh sẽ có giá trị nghiên cứu y học rất lớn. Cho nên anh hiển nhiên không chút do dự mà quyết định hiến xác.
Hốc mắt Trần Gia Việt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nói: “Cậu đang nói gì vậy? Nhiều bệnh nhân như thế cũng cứu lại được, cậu chắc chắn sẽ không sao.”
Đây cũng chỉ là lời an ủi, Cố Viêm Sinh khẽ nhếch khóe môi, nói mình muốn ở lại một lát.
Trần Gia Việt muốn nói lại thôi, thân thể mệt mỏi tê dại rời đi, viền mắt ngấn nước.
Chờ đến khi cánh cửa được đóng lại, qua hồi lâu Cố Viêm Sinh rốt cuộc cũng không kìm được mà ho khan dữ dội đến mức hai gò má đỏ bừng.
Cảm giác đau nhói quét qua từng tế bào, cánh tay run rẩy tự tiêm cho mình một lượng lớn thuốc vào người. Thuốc đi vào cơ thể dần kéo theo cơn đau buốt, khuôn mặt đang đỏ bừng vì ho khan trở nên tái nhợt. Cả người anh mất sức mà ngồi trượt theo dọc mép giường.
Điện thoại trên tủ đầu giường rung lên, hiển thị người gọi đến là “Thiên nga trắng”. Anh không muốn cũng không dám nhận, càng không còn sức để nhận.
Điện thoại rung liên tục chừng bảy, tám phút rồi ngừng lại.
Anh cố hết sức cầm lấy điện thoại, mở giao diện chính, trên cửa sổ liên tiếp nhảy ra một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
[Sao không trả lời tin nhắn của em?”]
[Cố Viêm Sinh có phải anh bận phẫu thuật cho bệnh nhân không?]
[Có thời gian thì gọi lại cho em.]
......
[Anh cũng phải có thời gian để trả lời tin nhắn chứ.]
[Điện thoại anh hết pin à.]
Hôm trước sau khi cùng ăn cơm chung, hai người đã trao đổi số điện thoại và thêm Wechat. Anh cũng biết công việc tình nguyện của cô đã được phía trên yêu cầu kết thúc trước thời hạn, mấy ngày nữa cô sẽ phải rời khỏi đây, hiện tại đang bị cách ly trong khách sạn.
[Em xem tin tức thấy phát hiện ra chủng biến thể mới trên người, thật đáng sợ.]
[Công việc của bọn anh sẽ càng vất vả và khó khăn hơn phải không?]
[Trong lúc bác sĩ Cố cứu người cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé.]
......
Từ trước đến giờ anh không hề biết cô có thể nói nhiều như vậy. Anh trượt tiếp xuống tin nhắn, ngón tay xê dịch rất chậm.
[Em rất lo cho anh, trả lời tin nhắn của em được không?]
[Cố Viêm Sinh, anh sẽ không chơi trò lạt mềm buộc chặt với em đâu nhỉ? *che mặt*]
Anh phì cười, một bụng uất ức cũng vơi bớt đôi phần. làm sao anh có thể chơi cái trò lãng phí tình cảm và thời gian này với cô được.
Ho khan vài tiếng, ngón tay anh run run gõ từng chữ một: “Anh không sao, đang bận việc.”
Bên kia ngay lập tức nhắn lại: “Vậy thì tốt. Anh bận tiếp đi, em không quấy rầy nữa.”
Anh lần lữa trả lời lại “Ừ”.
\\\\
Khách sạn.
Ôn Uẩn Chi phức tạp nhìn lịch sử trò chuyện của hai người. Trong hai ngày đầu trao đổi phương thức liên lạc, Cố Viêm Sinh dù có bận bịu đến đâu cũng sẽ bớt thời gian trả lời tin nhắn của cô và sẽ không để cô phải đợi quá lâu như bây giờ.
Thay vì gửi tin nhắn Wechat thì anh lại thích gọi điện trực tiếp hơn, như thế vừa đơn giản dứt khoát vừa tiết kiệm thời gian lại bớt việc. Cũng như không bị chênh lệch thời gian giữa hai người và không cần phải phỏng đoán ý nghĩa sau con chữ trong tin nhắn.
Về điểm này thì hai người không hẹn mà hợp. Tuy rằng lúc này hai người cũng chẳng có chuyện gì hay để nói mà cần gọi điện thoại, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô nhàm chán cầm điện thoại lướt xem tin tức trên Weibo, trong khoảng thời gian này danh sách hot search cơ bản đã bị các thông tin liên quan đến tình hình bệnh dịch chiếm giữ. Ở một mức độ nào đó mà nói thì đây không phải là chuyện tốt.
Cô thoát Weibo, nhấp vào Wechat để xem vòng bạn bè. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi làm tình nguyện viên, cô đã sống rất hòa đồng với các nhân viên y tế ở lầu 6, còn thêm Wechat với một vài nhân viên công tác bao gồm Dương Thanh Qủa.
Thời đi học có lẽ Dương Thanh Qủa là kiểu người được mệnh danh là “Bách sự thông”(*cái gì cũng biết). Trên trang cá nhân của cô ấy rất thú vị, không chỉ đăng về cuộc sống thường ngày mà còn hay chia sẻ những chuyện phiếm hài hước của ngôi sao nào đó. Mặc dù hơi lắm lời nhưng không thể không nói đối với bạn bè thì cô ấy là một người chia sẻ trạng thái rất dễ thương.
Lướt đến tin mới nhất trên vòng bạn bè, cô ngạc nhiên ngừng động tác lướt màn hình lại. Cô không thể tin mà nhìn chằm chằm dòng chữ phía trên.
[Ôi mẹ ơi, “Tên lửa đốt tim” ở tầng 12 của bệnh viện bọn tui bị dính Covid rồi, nam thần 3D thế hệ mới của tui, đừng mà. Ahuhu ảnh đẹp trai tốt bụng như vậy*Khóc to* *Khóc to* *Khóc to*]
Cô lập tức bấm số điện thoại của Cố Viêm Sinh, trái tim vì hốt hoảng lo sợ mà đập loạn. Tiếng bíp bíp kéo dài vang lên hồi lâu nhưng anh lại không bắt máy.
Cô càng cảm thấy hoảng hốt, nôn nóng gọi cho Trần Gia Việt, tay run lẩy bẩy.
Đầu bên kia một lúc lâu mới nhận máy, “A lô”. Cô không kịp khách sáo chào hỏi mà đi thẳng vào vấn đề: “Có phải Cố Viêm Sinh bị nhiễm virus không?”
Trần Gia Việt đang nghiên cứu phương án điều trị với các bác sĩ và chuyên gia nên anh ta đi ra hành lang phòng họp. Nhớ đến lời dặn dò của Cố Viêm Sinh đừng để cho Ôn Uẩn Chi biết, phải để cô rời khỏi đây trước.
Anh ta muốn nói lại thôi, cổ họng tắc nghẹn.
Lúc đầu anh còn cho rằng cậu bạn mình đang đơn phương người ta, sắm vai cho mối tình đau khổ không được đáp lại.
Nhưng sau lần gặp mặt ngày hôm đó, anh ta biết Ôn Uẩn Chi cũng có tình cảm với Cố Viêm Sinh. Nếu không hai ngày trước người nào đó đã không nửa đêm nửa hôm còn gọi cho cậu ta.
Một người phụ nữ nửa đêm không ngủ lại gọi cho một người khác giới, ý tứ thế nào không cần nói cũng rõ.
Đang lúc anh ta vẫn còn ngẩn người, giọng nói lo lắng gấp gáp của Ôn Uẩn Chi lại truyền tới: “Có đúng hay không? Nếu thật sự xảy ra chuyện cậu cũng đừng giấu tôi.”
Anh ta thở dài một tiếng, khó nhọc trả lời: “Đúng.”
\\\\
Sau khi hoàn tất cách ly, Ôn Uẩn Chi không rời Vũ Hán cùng đội ngũ y tế đến thành phố S mà lại chạy đến bệnh viện nơi bị Cố Uyển Nghi xem như cửa địa ngục.
Sáu giờ rưỡi bầu trời tang tảng sáng, đường phố đìu hiu vắng lặng. Lúc đến được cổng bệnh viện thì điện thoại của Cố Uyển Nghi cũng gọi tới.
Cố Uyển Nghi tức giận lớn tiếng: “Ôn Uẩn Chi, con còn lên cơn gì mà lại đến chỗ