Editor: Gấu Gầy
Tường thành đổ nát, khói lửa bốc lên, một mảnh hỗn loạn.
Trên chiến trường đầy máu và lửa, nam nhân đứng trên ngọn núi chất bằng một đống thi thể.
Áo đỏ của y đầy lỗ thủng, để lộ làn da trắng bệch và những vết máu loang lổ ở lưng.
Y nói "Sư huynh có thể tha thứ cho ta không?" với nụ cười tươi rói như thường lệ.
Cứ như thể y đang trưng bày bản thân sắp chết của mình cho Tông Lạc xem, chỉ vì một câu nói vô tâm.
"......!Ngươi biết rõ, Tông Thuỵ Thần cố ý để ngươi ở đây."
Thấy y như vậy, Tông Lạc không thể kiềm chế được cơn giận: "Luôn miệng nói hận ta, nhưng lại im lặng chạy đến chỗ này chịu chết, Ngu Bắc Châu, ngươi cảm thấy mình cao thượng lắm sao?"
Ngu Bắc Châu thở dài, tiện tay chém đứt mũi tên đâm vào ngực mình, nhíu mày nhìn máu trên tay: "Nhưng chỉ có như vậy, sư huynh mới tha thứ cho ta."
Tông Thuỵ Thần là Hoàng đệ tốt của sư huynh y.
Sư huynh y coi trọng tình thân nhất, huynh đệ thủ túc và một người ngoài, bên nào nặng hơn, vừa nhìn đã biết.
Ngu Bắc Châu nói vậy, Tông Lạc còn gì không hiểu?
Y kiêu ngạo đến mức, ngay cả khi xin lỗi, cũng phải dùng cách này.
Có lẽ chỉ khi sốt cao, kiệt sức, thần trí mơ hồ, không còn sức lực, mới có thể lúng túng thốt ra một câu xin lỗi.
Một kẻ điên không hơn không kém.
Đúng là điên rồ.
"Đi...!mau đi cho ta!"
Tông Lạc run rẩy toàn thân, hắn nhảy xuống ngựa, trực tiếp bắt lấy cánh tay của y, bay lên không trung, rơi xuống lưng Chiếu Dạ Bạch.
Cánh tay nóng bỏng trước kia của Ngu Bắc Châu, bây giờ lại lạnh đến mức khó tin, lạnh hơn cả tay hắn, khiến người ta rùng mình.
"Giết!"
Ở một nơi xa hơn, quân đội đồng loạt thổi còi, tiếng hô hào đinh tai nhức óc.
Mặc dù doanh trại bên phải đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng điều đó không có nghĩa là Tông Lạc vừa xuyên qua trung doanh không thu hút được hỏa lực.
Mũ sắt của hắn không biết đã sớm rơi ở nơi nào, mái đầu trắng bạc lộ rõ.
Đừng nói là hắn, ngay cả Chiếu Dạ Bạch cũng có thêm vết máu.
Cách đó không xa, quân đội địch quốc tập kết ở ranh giới giữa bầu trời và mặt đất u ám.
Dưới lớp giáp loé ra ánh mắt tham lam và khát máu, từ xa có thể nghe thấy tiếng đao kiếm kêu vang.
Đại quốc đã ra lệnh truy nã, đầu của Thái tử Đại Uyên giá trị ngàn vàng, phong hầu tấn tước, vinh hoa phú quý, tiền quyền có đủ.
Điều bọn họ cần làm bây giờ, là đột phá khỏi vòng vây của thiên quân vạn mã.
Nếu Ngu Bắc Châu vẫn còn khả năng chiến đấu, có lẽ có thể chiến đấu một trận.
Tuy nhiên hiện giờ, y đang trong tình trạng cận kề cái chết, mà Tông Lạc còn phải bảo vệ cho y.
Theo mỗi bước chân của đội quân tiến về phía này, cái chết lại đến gần hơn một bước.
Mặc dù biết mình sắp chết đến nơi, không còn sống bao lâu nữa, Ngu Bắc Châu vẫn còn cứng miệng: "Sư huynh cứ muốn thể hiện tinh thần anh hùng cao thượng của mình, mang theo một kẻ phiền phức đi tìm chết sao? Chẳng thà để đệ xuống đất, kéo dài một ít thời gian, dù sao đệ cũng sắp chết......"
"Câm miệng." Tông Lạc lạnh lùng quát.
Hốc mắt hắn đỏ hoe, lấy trong ngực ra lọ thuốc trị thương lúc trước rút ra từ chuôi kiếm Trạm Lư, run rẩy vặn nắp lọ ba lần, đổ bột phấn vàng nhạt vào lỗ máu khổng lồ trên ngực Ngu Bắc Châu.
Người này có thể sống đến bây giờ, hoàn toàn dựa vào nội lực thâm hậu để chống đỡ.
Trái tim đã vỡ đến mức không thể nhìn được nữa, bảo vệ tâm mạch thì có tác dụng gì đâu?
Ngu Bắc Châu cứng đờ.
Không phải vì lọ thuốc đang cố gắng dán lại máu thịt nhưng do vết thương quá lớn nên đã vô dụng, mà vì những giọt nước mắt đang lăn xuống từ trong hốc mắt của bạch y Thái tử.
Trong suốt, nóng hổi, lăn trên mi mắt, rơi xuống đầu ngón tay Ngu Bắc Châu.
Nó giống như độc dược nguy hiểm nhất thế gian, chỉ cần một giọt là đủ giết người.
"......Nếu ngươi chết, cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi."
Thái tử bạch y lau nước mắt, hắn nhìn Ngu Bắc Châu thật sâu, kéo dây cương ngựa.
Trạm Lư mạnh mẽ ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng trắng như tuyết, mang theo sát khí lạnh lùng, lao thẳng vào vòng vây quân địch.
"Giết!" "Giết!" Tiếng gào thét vang vọng trời xanh.
Hai người, một ngựa, một kiếm, đối mặt với một đội quân, không hề nao núng.
"Khụ khụ khụ......"
Có lẽ vì lưng ngựa quá xóc, nam nhân áo đỏ liên tục ho khan.
Mỗi lần ho, y lại phun ra một ít bọt vụn nội tạng và máu, bắn tung tóe lên lưng Tông Lạc, nhuộm đỏ áo trắng.
Nhưng Ngu Bắc Châu đang cười.
Không chỉ cười đến mức lồ ng ngực rung lên, y còn vươn tay ôm chặt lấy eo người phía trước, chôn đầu tóc xoã tung dính đầy khói bụi vào hõm vai Tông Lạc.
Y ghé vào tai bạch y Thái tử: "Sư huynh, huynh đang sợ, sợ ta sẽ chết sao?"
Những lời đáng ghét mà Tông Lạc đã từng nghe chán ngấy, giờ khắc này lại trở nên ngọt ngào đến mức khó tin.
Hắn thậm chí còn trông mong Ngu Bắc Châu nói nhiều hơn nữa, cái miệng đáng ghét này đừng bao giờ ngậm lại.
Âm thanh suy yếu của Ngu Bắc Châu vô cùng thỏa mãn: "Ta rất vui, thật sự rất vui."
Y chưa từng thấy Tông Lạc khóc.
Bất kể Tông Lạc tự sát kiếp trước, hay Tông Lạc chịu đựng đau khổ tra tấn kiếp này.
Y đã tốn bao công sức để giữ lại, nhưng tiên nhân cao cao tại thượng trước nay đều kiên cường.
Ở kiếp trước, Tông Lạc lặng lẽ tự sát ở nơi Ngu Bắc Châu không thể can thiệp, sống chết từ đầu đến cuối đều không liên quan đến y, chứ đừng nói đến vui giận.
Thế nhưng kiếp này, giọt nước mắt này, lại vì y mà chảy.
Mặc dù biết mình sắp chết, Ngu Bắc Châu vẫn vui mừng tột độ.
"Những thứ đó...!ngai vàng, thân phận, không phải là ta bố thí cho huynh đâu, sư huynh."
Tông Lạc vừa chém ngã một kỵ binh xông lên, chợt nghe thấy người đằng sau đang ôm lấy eo, thì thào bên tai mình những lời mơ hồ trong gió: "Là ta muốn cho huynh."
Ngu Bắc Châu không phải người tốt, y thông minh như quỷ, xấu xa tàn nhẫn, có thể lợi dụng mọi thứ.
Y từng nói, y muốn Tông Lạc mắc nợ y, càng có cảm giác tội lỗi, thì càng không thể rời xa y được.
Nhưng lần đầu tiên, y cuối cùng cũng cởi bỏ lớp mặt nạ cứng rắn trong trạng thái tỉnh táo, nói thật lòng mình.
Không có sự cao ngạo như Tông Lạc nghĩ, đứa con bướng bỉnh ngông cuồng đến mức coi thường trời đất quỷ thần, trong khoảnh khắc này lại trở nên vô cùng hèn mọn.
"Sư huynh rất tốt, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất."
"......Ta chỉ có những thứ này, chỉ có thể cho huynh những thứ này thôi."
Ngu Bắc Châu không biết đây là loại cảm xúc gì, khiến y chỉ muốn trao cho hắn tất cả những gì mình có.
Có lẽ đó là tình yêu, là sự dâng hiến.
Giống như gông cùm xiềng xích mà Tông Lạc hiểu, thực sự đang trói buộc, nhưng cũng đang yêu sâu đậm mà không hề biết.
"Sư huynh nói đúng, ta không biết yêu."
Ngu Bắc Châu hy vọng sẽ mang đến cho vị tiên nhân thanh cao không nhiễm bụi trần này, thứ tình cảm mãnh liệt nhất mà y từng nếm trải.
Còn tình cảm này là gì, y không biết.
Ngu Bắc Châu trong căn phòng tối không biết, Ngu Bắc Châu phong quang vô hạn ở hoàng thành không biết, Ngu Bắc Châu lên ngôi Hoàng đế không biết.
Ngu Bắc Châu quay ngược thời gian không biết, Ngu Bắc Châu bộc lộ sự thật trong lúc kích động cũng không biết, cho đến tận bây giờ, y vẫn chưa biết.
Không ai nói cho y biết, thứ tình cảm này là gì, thứ tình cảm khiến y vô duyên vô cớ muốn đối tốt với một người, còn dày vò hơn cả lòng thù hận.
Vì vậy y cảm thấy bồn chồn, như một con thú không ngừng giãy giụa khi bị mắc bẫy, nhưng lại không biết vì sao.
Hận thù là thứ tình cảm mãnh liệt nhất mà Ngu Bắc Châu có được.
Y đã quen với việc biến nỗi đau thành kh0ái cảm, cho nên y cũng quen với việc biến tất cả cảm xúc thành hận thù.
Không ai dạy Ngu Bắc Châu tại sao trái tim lại đập loạn lên vì một người khác, không ai dạy cho