Khuôn mặt Ngu Bắc Châu lãnh đạm.
Y đứng trước Tru Tiên Đài cao ngất, mây mù lượn lờ, nhìn xuống những đám mây bên dưới.
Trên người vẫn mặc trường bào đỏ thẫm, chỉ có phần vạt áo được đính chút hoa văn chìm màu vàng kim, vô cùng hoa quý.
Cách đó không xa là những tòa tiên cung nguy nga, đình đài lầu các, từ tầng trời cao hơn buông xuống những sợi xích khổng lồ, vô số sợi xích nối liền nhau trong mây, trải dài đến tận đáy.
Vô Căn Tiên Thụ (cây tiên không rễ) sinh trưởng ở tầng cuối cùng tại Vân Thuỷ giới, cành lá trải rộng chống đỡ nơi này.
Ngu Bắc Châu cứ thế khoanh tay đứng yên một cách lười biếng, mắt phượng hẹp dài ánh lên sự nhàm chán.
Tiểu tiên mặc áo choàng lông vũ, râu tóc bạc trắng đứng ở một bên cúi đầu, nhanh chóng mở ra tấm lụa không có dấu vết dệt may trong tay, sợ rằng sẽ làm kinh động vị Chấp Pháp Tiên Tôn tính khí thất thường này.
Tiếng đọc to rõ vang vọng ra xa: "Đề Đăng tiểu tiên*, tự ý xuống trần, tư thông với phàm nhân, ngươi có biết tội của mình không?"
(*Đề Đăng tiểu tiên: tiểu tiên cầm đèn.)
Trên Tru Tiên Đài, một tiên nhân mặc trường bào trắng, bị quấn xiềng xích, quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, máu tươi chảy ra: "Cầu Tiên Tôn tha mạng, cầu Chấp Pháp Tiên Tôn tha mạng!"
Thấy cảnh này, chúng tiên xung quanh chỉ cảm thấy xót xa trong lòng.
Nếu cầu xin người khác còn đỡ, nhưng vị này lại cầu xin Bắc Ninh Tiên Tôn trước nay lãnh khốc vô tình.
Trừ khi hôm nay Tiên Tôn tâm trạng tốt, nếu không căn bản không thể đặc xá, chắc chắn sẽ bị đánh rơi xuống Tru Tiên Đài.
Tiên giới rộng lớn mênh mông, vang vọng tiếng tiên nhân cầu xin tha tội.
Bắc Ninh Tiên Tôn không lên tiếng, mọi người chỉ đành im lặng.
Nếu vị này muốn, cho dù có đứng tại chỗ sáu mươi năm, cũng không ai dám nói.
Trên thực tế, Ngu Bắc Châu đang quang minh chính đại ngẩn người.
Y đứng đó, lông mi như lông quạ quét xuống, nhìn tiên nhân đang quỳ gối trước mặt mình một cách vô định.
Tiếp đó là những khuôn mặt xa lạ, nối tiếp nhau lướt qua tầm nhìn của y, giống như đèn kéo quân.
Những khuôn mặt này chỉ dám len lén nhìn y, biểu cảm hoặc là ngưỡng mộ, cuồng nhiệt, hoặc là sợ hãi, hoang mang.
Nhưng Ngu Bắc Châu hoàn toàn không có hứng thú, thậm chí không thèm liếc nhìn bọn họ.
Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẻ mặt uể oải và nhàm chán.
Đây chính là thế giới sau khi chết sao? Chẳng qua chỉ là những điều vô nghĩa.
Nếu không có người đó, đối với Ngu Bắc Châu, quả thực rất nhàm chán.
Đợi đã, sau khi chết là gì? "Người đó" là ai?
Y đã chết chưa?
Ý niệm này vừa mới xuất hiện, chỉ cần nghĩ sâu một chút, Ngu Bắc Châu đã cảm thấy đau đầu.
Y đứng tại chỗ nhíu mày, lạnh lùng kiểm tra ký ức của mình.
Thuở nhỏ định cư ở nước Vệ, sau khi biết mình bị tráo đổi thân phận liền bái nhập Quỷ Cốc, sau khi học võ thành tài đã tiêu diệt Ngu gia, trở về Đại Uyên, phong quan tiến tước, chiêu binh mãi mã, cuối cùng ngoài ý muốn lộ ra thân phận Hoàng tử của Tông gia.
Trước đó, y cùng các vị Hoàng tử Đại Uyên đều có liên hệ.
Sau khi thân phận bị vạch trần, vì để duy trì cân bằng, hài hước đến mức không ai phản đối, do đó thuận lý thành chương được phong làm Thái tử, hóa giải hiềm khích với Uyên Đế, sau khi nhất thống thiên hạ, Uyên Đế bệnh mất, y đã đăng cơ làm đế.
Rồi sau đó, vào một ngày nọ, sau Phong Thiền đại điển, tiên nhân báo mộng, được trao một quyển tiên pháp tu luyện thành tiên, vừa cai trị thiên hạ vừa tu luyện, dung nhan trường tồn, khoảng vài chục năm sau, thành công phi thăng, lên thiên đài, đứng hàng tiên ban, để lại vô số truyền thuyết và hương khói ở nhân gian.
Sau khi được liệt vào hàng tiên, y nắm giữ luật pháp, dễ dàng từ một tiểu tiên mới phi thăng trở thành một trong tứ đại Tiên Tôn.
Những tiểu tiên còn lại không ai dám phản đối, ai cũng biết vị này mang theo vận mệnh kinh thiên động địa thế nào, là con cưng được Thiên Đạo yêu thương, ngay cả những Tiên Tôn khác cũng phải nể mặt.
Ký ức này được sắp xếp gọn gàng trong tâm trí, nhìn thế nào cũng là người thắng cuộc, thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây.
Nhưng không hiểu sao, Ngu Bắc Châu luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Từ khi y ra đời, ngoại trừ thời thơ ấu bi thảm nhất, những lúc khác đều trải qua vô cùng thuận lợi.
Không ai không thích y, không ai không lấy lòng y, giống như những con rối vây quanh nịnh bợ.
Thật sự khiến người ta vô cùng nhàm chán.
Cứ như thể...!thiếu đi một người cùng y đối nghịch.
Cho nên trái tim cũng trống đi một mảng.
Gần như ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, trước mắt Ngu Bắc Châu mơ hồ hiện lên hồng quang sáng rực.
Mái tóc đen đã biến thành trắng, là thứ mà y cực kỳ yêu thích.
Đôi môi mỏng mím chặt, khi hôn sẽ nhuộm lên màu máu diễm lệ.
Lông mi rung rẩy, toàn thân đều là vết sẹo do y để lại, xương hồ điệp xinh đẹp, khi đặt tay lên, còn có thể nhận ra được sự căng cứng của cơ bắp.
Bóng tối buông lơi trong căn phòng tối, mồ hôi lăn xuống, dấu hôn trên cổ.
Đó là thứ vô cùng xa lạ đối với y.
Bắc Ninh Tiên Tôn vốn luôn cấm dục cau mày.
Y cố gắng nhìn rõ khuôn mặt kia, nhưng bởi vì bóng tối và sương mù che khuất, cho nên không thể nhìn rõ.
Các tiên nhân bên cạnh liếc thấy cảnh này đều sợ hãi đến mức tim gan đều nứt.
.........
Ngu Bắc Châu cảm thấy mình hình như đã quên một người.
Một người rất quan trọng với y.
Các tiên nhân ở tiên giới đều kinh ngạc khi phát hiện ra, gần đây, Bắc Ninh Tiên Tôn vốn thờ ơ với thế sự lại thường xuyên ra vào Điển Tịch thất, kêu thuộc hạ lấy ra danh sách tất cả người phàm ở ba ngàn giới mà mình quản lý.
Tất nhiên, một tiên nhân không chỉ quản lý một giới, thông tin của mỗi người phàm đều sẽ tự động được ghi lại trong thiên thư.
Ngu Bắc Châu bắt đầu tìm kiếm trong kho điển tịch mênh mông đồ sộ này, muốn tìm ra tên của người đó.
Thời gian ở tiên giới trôi qua vô tận, ngay cả khi sử dụng thần thức của tiên nhân, Ngu Bắc Châu vẫn không thu hoạch được gì.
Nhưng y có thể khẳng định, nơi y đang ở hiện tại, không phải là thế giới thực.
Cho dù Tiên cung ở đây có hoa mỹ đến đâu, tiên nhân có sùng kính đến đâu, trông có vẻ chân thực đến đâu, trong mắt Ngu Bắc Châu, đều nhạt nhoà thô thiển.
Thiếu người đó, mọi thứ đều là giả.
Ngu Bắc Châu bình tĩnh