Tối hôm nay, Giang Trạch Châu liên tục cảm nhận được địch ý của Hạ Tư Hành.
Nhân lúc Hạ Tư Hành đi nghe điện thoại, anh ta nhích lại gần Kim Hề, "A Hành hôm nay bị làm sao thế? Ánh mắt cậu ta nhìn anh lạ lắm."
Xưa nay Kim Hề thích hóng hớt chẳng lo lớn chuyện, dù là người trong cuộc nhưng cô vẫn có thể châm thêm một mồi lửa kích nó cháy to hơn.
Cô kể lại lời của Vu Tố một cách ngắn gọn, sau đó hỏi anh ta, "Dì Vu thấy hai chúng ta rất hợp đôi, anh thấy sao?"
Giang Trạch Châu sầm mặt, "Chẳng ra làm sao cả."
Kim Hề không ừ hử gì, lại hỏi tiếp, "Thế anh thích mẫu người thế nào?"
"Ngoan."
"Em không ngoan à?"
"Em ư?" Giang Trạch Châu lướt dọc từ trên xuống dưới, cuối cùng chốt lại một câu, "Em chỉ ngoan ngoài mặt mà thôi."
"Xin lỗi chứ, cái gì gọi là ngoài mặt hả, em đây ngoan từ trong ra ngoài nhé."
Giang Trạch Châu thôi cười, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn cô loáng thoáng ý cười sâu xa, tựa như chỉ có đối phương mới hiểu ý mình, "Nếu em mà ngoan thật, thì người ở bên cạnh Hạ Tư Hành hiện giờ chẳng tới lượt em đâu."
Kim Hề nhìn anh ta đăm đăm, rồi bỗng bật cười.
Cô biết anh ta muốn nói điều gì.
Cô quả thật không ngoan gì cho cam.
Từ trước tới nay cô chưa bao giờ là gái ngoan.
...
Mùa đông bốn năm trước.
Khi ấy Kim Hề chỉ mới học năm nhất, mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng tập múa.
Bốn mặt phòng tập đều là gương, trông khá thoáng đãng và sáng sủa.
Dáng người yểu điệu phản chiếu trong gương nhón gót, đá chân sau, âm nhạc như đang lướt dọc theo cần cổ trắng nõn của cô, tạo nên một điệu múa đầy thướt tha.
Loa bluetooth bỗng dừng phát nhạc, thay vào đó là tiếng chuông điện thoại réo rắt.
Kim Hề tạm dừng động tác, vầng trán mướt mồ hôi, hơi thở hòa cùng nhịp tim gấp gáp.
Cô đi tới bên tường, cầm điện thoại đặt trên loa bluetooth lên nghe máy.
"Công chúa thiên nga này, chừng nào em mới tới?" Bên Châu Dương vô cùng ồn ào, tiếng nhạc ầm ầm dập tới như muốn xé rách màng nhĩ.
Bên cạnh có người lên tiếng, "Công chúa thiên nga là ai thế?"
"Chẳng lẽ là nhóc Cam em cậu hả?"
"Có mà em gái cậu ấy!" Châu Dương mắng, đạp tên kia một cái, trong thoáng chốc, bên cạnh trở nên yên tĩnh hơn hẳn, anh ta mới vờ khổ sở, "A Hành đang trưng cái mặt mốc của cậu ta ở đây, em mà còn không đến thì chắc cái mạng nhỏ này của anh cũng chẳng còn đâu."
"Em biết rồi." Chẳng hiểu sao Kim Hề lại thấy buồn cười.
"Hai người...!cãi nhau à?"
"Không."
"Thế sao không đến cùng nhau?"
Kim Hề hỏi lại, "Sao phải đến cùng?"
Câu này khiến Châu Dương ngớ người, "Chẳng phải cậu ấy thường xuyên đi học múa với em sao?"
Kim Hề hờ hững cất giọng đùa cợt, "Chứ không phải anh ấy đến tìm Châu Tranh à?"
Kim Hề và Châu Tranh là bạn cùng lớp, từ trong trường ra tới lớp học thêm bên ngoài.
Hạ Tư Hành học Y, môn học nhiều mà thí nghiệm cũng nhiều, lại còn phải thực tập, thời khóa biểu gần như là kín mít, thỉnh thoảng mới nhín được chút thời gian rảnh, chính là đoạn đường từ bệnh viện về trường học.
Đại học Nam Thành và học viện vũ đạo Nam Thành chỉ cách nhau hai con phố.
Thỉnh thoảng Hạ Tư Hành sẽ xuất hiện bên ngoài hành lang của học viện vũ đạo.
Hễ có sinh viên đi ngang qua đều nán lại lưu luyến nhìn anh.
Ánh mắt nữ sinh học múa đều rất chuẩn, chỉ cần liếc qua đã có thể biết được đó có phải là mối ngon hay không.
Và, chàng trai trước mặt đây chính là cực phẩm trong cực phẩm.
Dù là vẻ ngoài, dáng người, phong cách ăn mặc, hay là khí chất kia, đều không giống người xuất thân từ một gia đình bình thường.
Nữ sinh trong phòng tập châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, "Ai thế, tôi thấy anh ấy hay đến đây lắm, chẳng lẽ là bạn trai của người nào trong đây?"
"Sao tôi biết được, hay là hỏi thử xem?"
"Đúng đó, hỏi thử đi, ngộ nhỡ anh ấy không có bạn gái thì sao, đúng không nào?"
"Cậu đi hỏi đi."
"Tôi không đi đâu.
Cậu muốn thì đi đi."
"Chẳng phải cậu nhắc tới trước sao, sao không đi?"
"Thì...!thì tôi ngại chứ sao..."
Nhóm nữ sinh ngại ngùng cúi đầu, đùn qua đẩy lại, bất chợt có người thúc vào người bên cạnh, "Châu Tranh đi sang đấy rồi, đừng nói là bạn trai cậu ta nhé?"
"Ơ, bạn trai cậu ta thật ư?"
"Hai người bọn họ nói chuyện coi bộ khá thân thiết, lần đầu tiên tôi thấy Châu Tranh cười vui vẻ thế đấy, chắc là bạn trai cậu ta thật rồi."
"Hóa ra là bạn trai cậu ta, thôi giản tán đi tập múa cả đi."
Hiếm có được một ngày thoáng đãng như hôm nay, cơn gió tháng mười hai lướt qua hai người đang đứng đối diện nhau bên ngoài hành lang, cụm từ "trai tài gái sắc" cũng không đủ để miêu tả bọn họ.
Ba mặt tường trong phòng múa đều phản chiếu ánh sáng từ bên ngoài, đâm thẳng vào mắt cô, Kim Hề nhắm mắt lại, sau đó cầm đồ rời khỏi phòng tập.
Lúc đi ngang qua hai người kia, cô chẳng thèm liếc lấy một cái.
Nhưng nơi khóe mắt, cô có thể cảm nhận được Hạ Tư Hành đang nhìn mình.
Đến đầu cầu thang, sau lưng vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, cổ tay cô đã bị người nọ túm lấy.
Giọng nói lạnh lẽo quen thuộc từ phía sau truyền đến, "Sao em không nói lời nào mà đã đi rồi?"
Kim Hề rút tay lại, lạnh nhạt đáp lời, "Em sợ làm phiền hai người."
Hạ Tư Hành nhíu mày, "Làm phiền cái gì?"
Kim Hề, "Làm phiền hai người giao lưu tình cảm."
Cơn gió lạnh thỉnh thoảng lùa tới, trời đang đông, ở những nơi không có ánh sáng hễ có gió thổi đến thì đúng là lạnh đến cắt da cắt thịt.
Cô bước xuống vài bậc thang, ngoảnh đầu lại nhìn anh, vị trí đứng từ dưới nhìn lên càng phát họa rõ cái cổ thiên nga xinh đẹp hơi ngẩng lên, bày ra tư thế cực kì kiêu ngạo, đáy mắt phủ một lớp sương lạnh lẽo.
Cô bỗng lên tiếng, "Em còn phải lên lớp, anh cứ tiếp tục ngắm Châu Tranh múa đi."
Hạ Tư Hành nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, im lặng vài giây, ý cười trong mắt dần dần lan tràn.
"Ai nói với em là anh đến ngắm Châu Tranh?" Anh đuổi theo, thủng thẳng sóng vai cùng cô.
"Thế anh ngắm ai?"
"Em đoán xem?"
"..."
Kim Hề hấp háy đôi mắt, nhưng chưa kịp đáp lại, giọng Châu Tranh lại vọng tới.
Cô ta đứng trên đầu cầu thang, khom người nói, "Tối gặp nhé anh A Hành."
Ba chữ cuối cùng như đâm thẳng vào tai Kim Hề, nụ cười chưa kịp hé mở đã cứng đờ trước làn gió lạnh căm căm, vẻ mặt không chút biểu cảm.
"Hạ Tư Hành."
Phiền muộn như nhành tơ liễu, lồng ngực phập phồng, cô gằng từng chữ một với Hạ Tư Hành, "Anh đừng lãng vãng trước mặt em nữa, bực cả mình."
Lần này, Hạ Tư Hành không đuổi theo cô nữa.
Anh đứng tại chỗ, đôi mắt chỉ còn sót lại sự lạnh lẽo.
***
Hạ Tư Hành ngồi ở một góc trong phòng bao, gương mặt lạnh như tiền, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm khiến mọi người đều nơm nớp lo sợ, không ai dám tới gần dù chỉ là một bước.
Châu Dương vốn cho rằng, Hạ Tư Hành không vui tám chín phần liên quan đến Kim Hề.
Đến khi anh ta nghe thấy Kim Hề nói