Chỉ vài giây do dự ngắn ngủi, Hạ Tư Hành đảo khách thành chủ ngay lập tức, đè Kim Hề xuống sofa.
Nhưng không hề có động tác tiếp theo, anh chỉ chống tay hai bên mạn sườn cô, hơi ngẩng đầu giữ một khoảng cách nhất định.
"Em còn tính quậy bao lâu nữa, nói đi."
"Em không quậy."
Những lúc bình thường, Kim Hề luôn tạo cho mọi người xung quanh một cảm giác, cô là một nàng thiên nga kiêu ngạo đầy lạnh lùng.
Xưa nay cô chưa bao giờ làm những chuyện to gan thế này, lúc làm thì không thấy gì, nhưng khi cảm nhận hơi thở ấm áp mang theo men rượu của anh quấn quýt cùng hơi thở của mình, mặt cô nóng bừng len.
Cô cắn môi, cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh, nhấn mạnh lần nữa, "Em không quậy."
"Không quậy à?" Anh cất giọng cười khàn khàn, "Vậy là em nghiêm túc đúng không?"
"..." Cô im lặng không đáp.
"Em nói thử xem anh có bao nhiêu cô bạn gái? Ngày nào anh cũng chạy đến trường em, rảnh rỗi đứng ngoài phòng tập chờ em, em nói xem anh có mấy cô bạn gái đây?"
"Anh chờ em hay chờ Châu Tranh thì lòng anh rõ nhất." Gương mặt ửng hồng bỗng chốc trở nên hờ hững lạnh lùng, đôi mắt long lanh nhìn anh đăm đăm, hoặc có thể nói là muốn nhìn thấu anh.
Hạ Tư Hành chợt đưa tay véo cằm cô, còn chơi xấu dùng thêm sức, "Anh chờ Châu Tranh?"
"Không phải à? Em thấy hai người nói chuyện vui vẻ lắm mà."
"Đúng là vui thật, anh thích Châu Tranh, ngày nào cũng theo đuổi Châu..."
"...!Anh thử nói thêm câu nữa xem."
Mắt Kim Hề ửng đỏ, "Hạ Tư Hành, anh thử nói thêm câu nữa xem."
Mặt cô còn nhỏ hơn bàn tay của anh, làn da trắng như tuyết, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng sẽ phớt đỏ.
Nhưng vẫn không bằng lúc đang giận dỗi thế này, mắt cô như có một làn sương mù bao phủ, tựa như có thể bật khóc bất cứ lúc nào, nhưng cô vẫn không khóc.
Có đôi khi cô cực kỳ bướng bỉnh.
Bướng bỉnh không chịu thừa nhận mình nhỏ nhen -- rõ ràng hai người bọn họ chỉ là bạn bè, nhưng cô không tài nào chấp nhận được chuyện có cô gái nào khác ở bên cạnh anh ngoài cô.
Cô không thừa nhận đây là thích, cô chỉ quy nó thành...!lòng chiếm hữu.
Giống như trong tủ đồ của cô có biết bao nhiêu kiểu váy, không phải cái nào cô cũng ưng, nhưng chỉ cần có người nhăm nhe chiếc váy đó, dù cô chưa mặc bao giờ thì cũng sẽ không đồng ý.
Không phải là thích, đó chỉ là do lòng chiếm hữu đang quấy phá mà thôi.
Hạ Tư Hành không hề biết, trong lòng Kim Hề, anh chẳng khác gì một chiếc váy nhét trong góc tủ của cô.
Vừa nhìn Kim Hề, anh lại mềm lòng ngay, "Không nói nữa, sau này cũng không nói nữa."
"Hạ Tư Hành."
"Ơi."
"Anh muốn không?" Cô hỏi.
Nụ cười trên gương mặt Hạ Tư Hành cứng đờ, mãi một lúc lâu sau, anh nhổm người dậy, đứng bên cạnh sofa sửa sang lại tay áo xốc xếch, lạnh nhạt đáp, "Em say rồi."
"Em rất tỉnh táo."
"Anh đưa em về." Anh ngó lơ lời cô.
Rời khỏi phòng bao, xuống lầu, đến chỗ anh đậu xe, Hạ Tư Hành nhét Kim Hề ngồi vào xe, cài dây an toàn cho cô, nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại, cô đã cởi phăng nó ra.
Hạ Tư Hành vòng qua bên kia, mở cửa xe ngồi vào.
Còn chưa kịp cài dây an toàn, trước mắt bỗng có một bóng đen đổ ập xuống.
Bỗng dưng có thêm một người chen vào, ghế lái vốn không rộng rãi mấy lại càng thêm chật chội.
Kim Hề dạng chân ngồi lên đùi anh, hỏi, "Anh muốn không?"
Hạ Tư Hành sầm mặt, "Kim Hề, em có biết em đang làm gì không?"
Kim Hề đỏ mắt, "Có làm không? Không làm thì em đi tìm người khác."
Hạ Tư Hành, "Em dám--!"
Thế là, Kim Hề ôm lấy mặt anh, bạo dạn dâng môi thơm.
Hai người gần như là cắn xé, chỉ hận không thể khảm đối phương vào cơ thể mình.
Tấm lưng tì lên vô lăng, cô khó chịu động đậy vài cái, bất thình lình, kèn xe vang lên một tiếng "ting" vừa to vừa vang.
Vừa đỗ xe xong.
Giang Trạch Châu bất ngờ nghe thấy tiếng kèn in ỏi trong bãi xe.
Anh ta chậc lưỡi, "Nửa đêm nửa hôm mà tên nào còn ồn ào thế?"
Đánh mắt nhìn sang, đập ngay vào mắt Giang Trạch Châu chính là chiếc xe của Hạ Tư Hành đang đậu ở một góc khuất.
Tưởng Hạ Tư Hành thấy mình nên ấn kèn gọi, thế là Giang Trạch Châu cất bước đi sang bên đó.
Mặt kính xe có dán lớp bảo vệ nên người bên ngoài không nhìn thấy trong xe.
Giang Trạch Châu đi tới ghế lái phụ, chẳng buồn gõ cửa mà dứt khoát mở thẳng cửa xe, nhưng chưa đầy hai giây, anh ta phải vội vàng đóng sầm cửa lại.
Người trong xe cũng hoàn hồn ngay sau đó, tay chân đờ ra.
Kim Hề vùi vào lòng Hạ Tư Hành, cơn xấu hổ xông thẳng lên đầu, ngại ngùng không dám lên tiếng, lí nhí hỏi, "Sao anh không chịu khóa cửa?"
"Anh làm sao biết em lại nôn nóng đến thế." Người đẹp đang nằm trong lòng, Hạ Tư Hành vẫn cố tình chòng ghẹo.
Thoạt nhìn trông anh có vẻ hiền lành, đứng đắn, nhưng thực chất ẩn sâu bên trong lại là vẻ phong lưu.
"Anh..." Cô đưa tay toan đánh Hạ Tư Hành, nhưng lại bị anh nắm lấy.
Hạ Tư Hành rút tay ra, an ủi xoa đầu cô, giọng nói khàn khàn mang theo chút vui vẻ khi làm chuyện xấu, "Là Giang Trạch Châu chứ không phải người lạ, không sao đâu."
"Nhưng..."
"Cũng đâu phải em lên xe của người khác."
Lời này của anh đã xoa dịu nỗi bất an ở trong lòng cô.
Không lâu sau, Hạ Tư Hành bước xuống xe, tựa vào tường đứng song song với Giang Trạch Châu.
Giang Trạch Châu nhìn chiếc xe cách đó không xa, "Đừng có nói với tôi là cậu kéo đại cô nàng vớ vẩn nào đó lên xe đấy."
"Cậu nói nhảm gì thế."
Hạ Tư Hành nhíu mày đáp, "Là Kim Hề."
Hạ Tư Hành vừa dứt lời, anh trông thấy vẻ mặt của Giang Trạch Châu vẫn chưa thả lỏng, thậm chí còn hiện lên vẻ bán tín bán nghi, anh ta nhìn sang, "Không giống cô ấy."
Phải nói sao nhỉ?
Người ngoài không nói gì, nhưng Giang Trạch Châu lại cảm thấy Kim Hề rất kiêu.
Cô cho phép Hạ Tư Hành xoay quanh mình lâu như thế, nhưng quan hệ vẫn ở mức mập mờ, mỗi lần anh ta hỏi Hạ Tư Hành quan hệ với Kim Hề đã đến bước nào rồi, anh cũng chỉ đáp gọn lỏn, "Cứ thế thôi."
Là quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu.
Nói thẳng ra chính là, Kim Hề đang vờn Hạ Tư Hành.
Nhưng cảnh tượng ban nãy...!nữ trên nam dưới, người chủ động lại là Kim Hề.
Giang Trạch Châu nghĩ mãi mà không ra, chỉ cười nhạt, "Trông cô ấy chẳng ngoan như mọi người nghĩ."
Hạ Tư Hành, "Ừ."
Đúng là không ngoan chút nào.
Đặc biệt là ở trên giường.
Đêm đó là lần đầu tiên anh đưa Kim Hề về nhà, từ đó trở đi, trên giường Hạ Tư Hành có thêm một người, bên cạnh anh cũng xuất hiện