Nắng chiều dần buông, đường chân trời ánh lên một vầng sáng mờ, làn gió gợn lên, nhưng lại không có lấy một chút nhiệt độ.
Hạ Tư Hành bần thần tại chỗ một lúc lâu.
Giang Trạch Châu và Hạ Tư Hành chơi với nhau đã nhiều năm, trong mắt anh ta, Hạ Tư Hành là một thiếu niên đầy khí phách, là một người đàn ông tuấn lãng vô song.
Một người như thế mà giờ đây chỉ cần nhìn bóng lưng cũng có thể thấy rõ vẻ chán chường và sa sút của anh.
Giang Trạch Châu không đành lòng, hạ cửa sổ xe xuống định gọi anh, lại thấy anh xoay người trở lại xe.
Hạ Tư Hành đưa tay sang, "Có thuốc lá không?"
Anh vẫn luôn nghiêm khắc với lối sống của mình, chưa bao giờ hút thuốc, nhưng hôm nay lại khác.
"Tôi không hút thuốc thì lấy thuốc đâu ra?" Tuy nói thế, nhưng Giang Trạch Châu vẫn lục tìm trong xe, không ngờ lại tìm được một gói thuốc lá.
"Đây..."
Anh ta đưa sang, nhưng Hạ Tư Hành không nhận lấy.
Giang Trạch Châu thấy anh im lặng không nói lời nào, chỉ biết thở dài, "A Hành, chúng ta về nhé?"
Hạ Tư Hành, "Không."
Giang Trạch Châu im lặng hồi lâu, lại hỏi, "Cậu nghĩ gì vậy? Cậu không để tâm mấy lời ban nãy sao? Kim Hề vốn dĩ chẳng hề thích cậu."
Nếu thích một người, họ sẽ không nỡ dùng những lời như thế để miêu tả đối phương.
Bởi vì nó quá tàn nhẫn, quá thực tế, hoàn toàn xem chuyện tình cảm như một canh bạc.
"Ai nói cô ấy không thích tôi?" Cuối cùng Hạ Tư Hành cũng nhìn anh ta, ánh mắt rét lạnh như vừa có cơn gió đông lướt qua, mang theo cả băng vụn, "Nếu không thích tôi thì sao cô ấy lại ở bên tôi suốt bốn năm nay?"
"Cô ấy đã nói thế rồi còn gì."
"Cô ấy chỉ không tin tưởng tôi mà thôi."
Hạ Tư Hành và cô từng có bao đêm triền miên ân ái, khi mồ hôi cơ thể hòa quyện, khi hơi thở tan vào nhau, khi bọn họ ôm nhau tận hưởng niềm vui xác thịt, ngay cả nhịp tim cũng đồng điệu.
Làm sao anh lại không hiểu cô kia chứ?
Ông Thẩm nói cô tự kiêu, ích kỷ, tự ti, nhỏ nhen.
Nhưng Hạ Tư Hành lại không nghĩ thế.
Kim Hề của anh chẳng qua chỉ là một cô nhóc nhát gan mà thôi.
Vì từng gánh chịu tổn thương nên mới trốn biệt trong thế giới của mình, không dám nhìn ra thế giới bên ngoài, cũng không còn tin tưởng vào thế giới bên ngoài nữa.
Cô nói không sai.
Người yêu thương cô nhất trên đời chẳng phải là mẹ cô hay sao? Nhưng ngay cả mẹ cũng phản bội mình thì nói gì đến người ngoài.
Cô lại không biết rằng mình tốt thế nào, hoàn toàn xứng đáng được người ta yêu thương.
Bên cạnh Giang Trạch Châu có hai thằng bạn thân.
Một đứa thì phong lưu, lưu luyến ở rừng hoa, cho rằng chỉ cần mình có tiền thì sẽ không thiếu người theo.
Đứa còn lại dù trải qua chuyện như thế nhưng vẫn tin tưởng đối phương yêu mình.
Dù là người trước hay là người sau, Giang Trạch Châu đều không tài nào hiểu nổi.
Trong chuyện tình cảm, dù anh ta chỉ là người ngoài, song vẫn như lạc vào sương mù, không cách nào nhận rõ.
Anh ta đành hỏi, "Cậu định làm thế nào?"
Hạ Tư Hành đưa mắt nhìn đại viện của nhà họ Thẩm sau lưng anh ta, "Vào trong đón cô ấy đi shopping, mua váy áo." Vẫn giữ lịch trình mà bọn họ đã thống nhất trước đó.
Giang Trạch Châu ngơ ngác, "Cậu chọn giả vờ không biết gì sao?"
Hạ Tư Hành nhếch môi, "Vốn cũng chẳng phải chuyện gì to tát."
Giang Trạch Châu đau cả đầu.
Hạ Tư Hành xoay người mở cửa, một chân đặt xuống đất, chân kia vẫn còn đỡ trên xe.
Giọng anh truyền vào xe cùng làn gió tiếng được tiếng mất, "Cô ấy muốn gì tôi sẽ cho cô ấy cái đó.
Cô ấy không tin tôi thì đó là lỗi của tôi chứ không phải lỗi của cô ấy."
Không sao cả, Kim Hề, em không tin anh cũng chẳng sao hết.
Chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh sẽ dùng hết sức mình mà yêu em, để em tin rằng, trên thế giới này ngoại trừ gia đình, thì em vẫn còn có anh yêu thương em như một loại bản năng.
...
Kim Hề vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa bước ra thì trông thấy Hạ Tư Hành đẩy cửa đi vào.
Cô hoảng hốt, nhưng ngay sau đó nhận ra anh mới tới, không biết chuyện ban nãy.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, vờ như không có chuyện gì mà chào anh, "Anh A Hành."
- - Vẫn là cô gái ngoan ngoãn trước mặt người nhà.
Bà cụ mới ra ngoài chơi mạt chược quay về, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ Hạ Tư Hành ghé chơi nên thân thiết hỏi thăm, "Để bà nấu chè trôi nước cho hai đứa nhé? A Hành thích ngọt hay mặn?"
Kim Hề đáp, "Anh ấy thích chè trôi nước ngọt nấu với nước mặn ạ."
Bà cụ gật đầu, "Rồi rồi rồi."
Một giây sau, bà mới phản ứng lại, đập vào tay Kim Hề, "Con nói bậy gì đấy."
Kim Hề nhếch môi khẽ nở nụ cười.
Hạ Tư Hành nói, "Bà ngoại ơi, con và Kim Hề có hẹn với một người bạn ra ngoài chơi nên không ăn chè đâu ạ.
Tối nay, con đưa em ấy về ăn cơm cùng bà, được không ạ?"
"Được được được." Bà cụ tuổi đã cao, thích đông vui, nên nghe Hạ Tư Hành nói thế thì cười tít mắt.
...
Giang Trạch Châu lái xe, Hạ Tư Hành ngồi ghế phụ, Kim Hề ngồi băng sau.
Bầu không khí trên xe cực kỳ tế nhị.
Nhất là vẻ mặt của Giang Trạch Châu, nếu là ngày thường có lẽ Kim Hề sẽ nhạy cảm nhận ra Giang Trạch Châu có ý khác, nhưng hôm nay ốc còn không mang nổi mình ốc, cô nào có tâm trạng suy nghĩ những chuyện khác chứ.
Kim Hề không vui, thế nên máu cuồng mua sắm cũng bắt đầu trỗi dậy.
Cô shopping như vũ bão, chiến lợi phẩm nhiều đến nỗi dù có mười người đến xách phụ cũng không xuể.
Quản lý cửa hàng cười toe toét, cực kỳ tâm lý nói, "Chúng tôi sẽ giao đến Nam Thành, anh Hạ cứ yên tâm."
Mua sắm xong thì sắc trời bên ngoài cũng đã sụp tối.
Kim Hề nhìn màn đêm dần buông, bỗng lên tiếng, "Em muốn về nhà."
Hạ Tư Hành, "Chờ cậu ấy chạy xe đến chúng ta sẽ về nhà ngay."
Kim Hề, "Em muốn về Nam Thành."
Hạ Tư Hành nhìn cô.
Kim Hề lại nhấn mạnh, "Em muốn về căn nhà của chúng ta."
Yết hầu Hạ Tư Hành trượt lên trượt xuống, thờ ơ đáp lại, "Anh đã hứa với bà ngoại của em rồi."
"Em quên mất." Kim Hề lộ vẻ áy náy, cô có thể tùy hứng, nhưng không thể buộc Hạ Tư Hành phải tùy hứng theo mình.
Huống chi, có lẽ giờ này bà ngoại đã nấu đồ ăn xong cả rồi, cô không thể để bà phí công được.
Cô rê mũi chân dưới đất, im lặng chừng mười mấy giây, sau đó mới khẽ nói, "Thế ăn cơm xong rồi mình về luôn được không anh?"
Hạ Tư Hành, "Được."
...
Hôm đó, hai người ăn tối vội rồi đổi vé máy bay trở về Nam Thành.
Sau khi về Nam Thành, quan hệ giữa Kim Hề và Hạ Tư Hành rơi vào một loại trạng thái hết sức kỳ lạ.
Mọi thứ hầu như vẫn giống như trước.
Hai người vẫn đi làm, tan làm, về nhà cùng nhau ăn cơm, lúc rảnh rỗi sẽ cùng nhau xem phim, khi men tình đã say thì khắp nơi trong nhà đều lưu lại dấu vết hoan ái của hai người.
Nhưng dường như có gì đó đã thay đổi.
Mà thay đổi cái gì thì bọn họ không thể nói rõ.
Thỉnh thoảng Kim Hề sẽ nhậnv được điện thoại nhà - là ông Thẩm gọi đến.
Kể từ đợt tết Nguyên tiêu đến nay, ông cụ rất thường xuyên gọi điện cho cô.
Hôm ấy là một ngày cuối tuần, Kim Hề vừa tập múa ở nhà xong, đang định soạn quần áo đi tắm, điện thoại bỗng nhiên vang lên, màn hình hiển thị người gọi đến là ông Thẩm.
Kim Hề vô thức liếc sang Hạ Tư Hành đang ngồi đọc sách trên sofa ngoài phòng khách.
Ánh mắt anh không hề dịch chuyển, song lại như mọc thêm con mắt thứ ba, "Điện thoại của ai mà lén lén lút lút thế, lại còn liếc sang anh?"
Kim Hề đáp, "Của trai đẹp."
Hạ Tư Hành đặt sách xuống, quay đầu nhìn cô.
Kim Hề đi tới ngồi xuống thảm, lắc lư điện thoại trước mặt anh, "Trai đẹp lão."
Hạ Tư Hành nhìn thấy màn hình hiển thị người gọi đến là ông cụ Thẩm.
Cô nghe máy, "Ông ngoại ạ."
Ông cụ hồ hởi hỏi, "Nhóc Kim Hề của ông đang làm gì đấy?"
Kim Hề, "Con vừa tập múa xong ạ."
Ông Thẩm.
"Hôm nay cuối tuần mà không đi hẹn hò hả con?"
Tuy ông cụ biết chuyện cô và Hạ Tư Hành yêu nhau, nhưng Kim Hề không dám nói với ông mình đang sống chung với Hạ Tư Hành, hơn nữa đã được nhiều năm.
Dẫu sao thì người ở thế hệ trước đều có suy nghĩ truyền thống và bảo thủ.
Trong lúc cô im lặng, ông cụ đã bắt đầu suy đoán, "Cãi nhau với A Hành à?"
Kim Hề, "Dạ không."
"Chia tay rồi hả?"
"Đâu có."
"Thế sao không hẹn hò cùng nhau?"
"Tại..."
Âm thanh bỗng dưng bị đứt ngang.
Hạ Tư Hành đột ngột giành lấy điện thoại trên tay Kim Hề để lên tai mình, với khoảng cách của hai người thì dù không mở loa ngoài vẫn có thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện.
"Ông ngoại, là con, Hạ Tư Hành đây ạ." Một tay Hạ Tư Hành cầm điện thoại, tay kia giữ chặt cổ tay Kim Hề, dễ dàng kéo tay cô lên cao.
Kim Hề giãy dụa, "Anh trả điện thoại cho em!"
Ông Thẩm lớn