Thái độ thờ ơ của Kim Hề đã chọc cơn Châu Tranh.
Châu Tranh hỏi cô, "Cô có ý gì?"
Kim Hề hờ hững bước ra nhà vệ sinh.
Châu Tranh, "Chẳng lẽ cô thật sự chọn sự nghiệp mà bỏ qua Hạ Tư Hành sao?"
Kim Hề dừng bước.
Trên hành lang yên tĩnh vừa dài vừa hẹp, ánh sáng le lói từ phía cuối hành lang hắt vào trong phòng, chùm sáng ảm đạm như chìm hẳn vào màn đêm.
Cô nhét hai tay vào túi, bình tĩnh đáp lại, "Châu Tranh à, con người không chỉ sống vì tình yêu thôi đâu.
Trong thời đại này, tình yêu còn lâu mới đạt được vị trí quan trọng bằng sự nghiệp.
Không phải vì yêu Hạ Tư Hành mà tôi mới học ba lê, tôi học vì chính bản thân tôi."
Trong đời mỗi người, tình yêu hiển nhiên là thứ quan trọng.
Yêu thương người khác cũng rất quan trọng, nhưng yêu thương bản thân mình lại càng quan trọng hơn hết.
Châu Tranh thẫn thờ vài giây.
Khi cô nàng bình tĩnh lại, trong hành lang đã không còn bóng dáng Kim Hề đâu nữa.
Cô nàng chán nản rũ vai, sắc mặt lộ vẻ lúng túng và xấu hổ.
Một cô gái đang độ hai mươi, vì được gia đình chăm sóc quá tốt nên tâm tính ngây thơ hồn nhiên, không rành thế sự.
Cô nàng cho rằng tình yêu là thứ quan trọng nhất, lại lớn gan mưu đồ đến trước mặt người ta giễu võ giương oai.
Cuối cùng lại bị một câu nói làm cho chật vật đến thảm hại.
Cả người Châu Tranh chìm trong bóng tối, bất động hồi lâu tựa như hòa làm một thể với màn đêm tăm tối, trở thành người tàn hình.
Cũng chính vào ngày hôm ấy, Châu Tranh nhận ra Kim Hề là một người đặc biệt, hoàn toàn khác hẳn với những cô gái mà mình quen biết.
...
Ánh chiều tà dần buông, kim đồng hồ điểm năm giờ.
Tiếng nhạc trong phòng tập dừng lại, mấy cô gái với vóc người duyên dáng thu tay chân về, mọi người bắt đầu rôm rả bàn bạc về kì nghỉ thanh minh sắp tới.
Kim Hề là người cuối cùng rời khỏi phòng tập, vừa bước ra đã trông thấy Mạnh Ninh đang đứng chờ mình bên ngoài hành lang.
Hai cô bạn đã hẹn đi ăn cơm cùng nhau.
Tuy ngày mai mới bắt đầu kì nghỉ lễ, nhưng vừa mới đến giờ tan tầm mà toàn bộ hệ thống giao thông gần như bị tê liệt.
Ánh đèn đỏ từ đuôi xe lít nha lít nhít trên khắp các cầu vượt trong thành phố.
Nhiều nhà hàng trong các trung tâm thương mại đã chật kín bàn.
Bởi vì không đặt bàn trước, từ nhà hàng lẩu trong trung tâm thương mại đến cả cửa tiệm nhỏ dưới lầu cũng yêu cầu bọn họ phải xếp hàng chờ.
Kim Hề nhìn hàng người dài dằng dặc, quay sang hỏi Mạnh Ninh, "Hay bọn mình đi dạo một vòng nhé?"
Mạnh Ninh, "Đi thôi."
Mỗi một trung tâm thương mại đều có một cách marketing khác nhau, ví dụ như trung tâm này chủ yếu tập trung vào ẩm thực, còn trung tâm kế bên lại có mấy quầy chuyên doanh của các mặt hàng xa xỉ phẩm.
Kim Hề và Mạnh Ninh đến thẳng quầy chuyên doanh "ruột" của mình.
Quản lý cửa hàng mang theo nụ cười niềm nở vừa giới thiệu với hai người những mẫu mới nhất, vừa cho người mang bánh ngọt và nước trái cây ra tiếp đãi.
Trong lúc quản lý lấy váy theo số đo của Kim Hề, bên ngoài lại có người bước vào.
Hai người bọn họ đang tám về một chiếc váy, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên Mạnh Ninh, "Mạnh Ninh? Khéo thế, lại gặp cô ở đây."
Mạnh Ninh nghe thế thì nhìn sang, trông thấy người vừa bước vào, khẽ cười chào lại, "Xán Xán."
Cô nàng hạ giọng nói với Kim Hề, "Đây là cô gái cùng tổ với mình, hy sinh nghỉ làm vì bạn trai mà mình từng kể với cậu đấy."
Kim Hề bắt đầu lục tìm trong trí nhớ của mình.
- - Vương Xán Xán.
Kim Hề là người có tiếng trong vũ đoàn, lại hay được Mạnh Ninh nhắc đến, hiển nhiên Vương Xán Xán có thể nhận ra cô.
Cô ta đi tới, thân thiết ngồi xuống sofa cạnh hai người.
Mạnh Ninh nhìn xung quanh, "Chỉ có mình cô thôi sao?"
Vương Xán Xán, "Đúng thế, bạn trai tôi có cuộc họp đột xuất, ăn được nửa chừng đã phải đi rồi." Vẻ mặt cô ta cực kỳ hạnh phúc, "Anh ấy bảo tôi hôm nay thích gì thì cứ mua, về nhà sẽ thanh toán cho tôi."
Khóe môi Mạnh Ninh giần giật, nhưng vẫn thảo mai khen vài câu, "Bạn trai cô thương cô thật đấy."
Lời này xem như đã trúng ý Vương Xán Xán.
Cô ta vờ đưa tay lên, bàn tay xinh đẹp lấp lánh ánh sáng từ chiếc nhẫn được đeo trên ngón giữa, "Đây là nhẫn bạn trai tôi tặng đấy, vì chúng tôi chưa kết hôn nên chỉ mua nhẫn kim cương 2 carat thôi."
Mạnh Ninh, "Thích thật."
Hai người bọn họ ngọt nhạt dăm ba câu với nhau.
Còn về Kim Hề, cô lười phải bợ đỡ mấy lời khoe khoang của Vương Xán Xán.
Đúng lúc quản lý mang váy ra, cô bèn đứng dậy đi vào phòng thử.
Thử một lần hết tám cái váy, mất gần cả tiếng đồng hồ.
Sau khi thay chiếc váy cuối cùng, Kim Hề nhìn về phía hai người vẫn còn ngồi trên sofa bên ngoài.
Vẻ mặt Mạnh Ninh như chẳng còn thiết sống, Vương Xán Xán vẫn líu lo không ngừng, khoe khoang người bạn trai nhị thập tứ hiếu của mình.
Mạnh Ninh đưa lưng về phía Vương Xán Xán, dùng khẩu hình miệng nói với Kim Hề, "Cứu mình..."
Khóe môi Kim Hề cong lên, có phần bất lực.
Đang định lên tiếng, Vương Xán Xán như nhận ra nói chuyện với Mạnh Ninh hơi chán, thế là chĩa "đầu súng" sang Kim Hề, "Kim Hề, tôi nhớ cô có bạn trai mà đúng không.
Sao bạn trai cô không đi dạo phố cùng cô?"
"Mạnh Ninh, tôi nói cái này cô đừng buồn." Vương Xán Xán vén sợi tóc ra sau tai, "Nếu bạn trai tôi mà rảnh, chỉ hận không thể ở bên tôi suốt hai mươi bốn tiếng, không bao giờ để tôi có thời gian đi với bạn bè đâu."
Mạnh Ninh cau mày, sự kiên nhẫn đã đi đến giới hạn.
Kim Hề bỗng khều tay cô nàng, Mạnh Ninh vừa ngước lên đã chạm phải vẻ mặt thờ ơ của Kim Hề.
Cô lạnh nhạt đáp, "Bạn trai tôi là bác sĩ nên khá bận."
Vương Xán Xán, "Bác sĩ à?"
Cô ta vô thức thầm thì, "Chắc là chẳng kiếm được bao nhiêu nhỉ."
Kim Hề, "Cũng tạm thôi."
Vương Xán Xán cầm muỗng nhẹ khuấy chất lỏng nâu đậm trong tách, mở miệng nói, "Kim Hề à, chúng ta đều là người làm nghệ thuật, mà con đường này chỉ có thể dựa vào giai đoạn thanh xuân ngắn ngủi.
Khi cô hai mươi mấy tuổi thì muốn yêu người nào cũng được, miễn là mình thích.
Nhưng nếu kết hôn thì nên cân nhắc đến tài chính của đối phương ra sao chứ, tôi nói đúng không?"
Kim Hề nhấp một ngụm cà phê.
Tách cà phê này được mang lên từ nãy đến giờ nên đã nguội mất tiêu.
Cô đặt tách về chỗ cũ, nói theo, "Đúng thế."
Nơi khóe mắt, cô bắt gặp ánh mắt đầy kinh ngạc của Mạnh Ninh.
Vương Xán Xán chuyển đề tài, "Bạn trai tôi