Theo như trên lịch ghi chú thì hôm nay là ngày Đại tuyết.
Nam Thành vừa lúc đổ một trận tuyết lớn nhất trong năm, bông tuyết bay lả tả xuyên qua vòng bạn bè, rơi vào mắt Kim Hề đang phơi nắng ở Giang Thành.
Mấy hôm nay tiết trời ở Giang Thành rất đẹp.
Kim Hề cùng Hạ Tư Hành đi dạo loanh quanh dọc theo các con đường lớn và các ngõ nhỏ, vừa đi vừa nghỉ, đến tối lại về nhà họ Thẩm nghỉ ngơi.
Hai ngày nghỉ cứ thế trôi qua, Kim Hề bay sang thành phố khác tiếp tục chuyến lưu diễn toàn quốc, Hạ Tư Hành trở về Nam Thành đi làm lại.
Chuyến lưu diễn toàn quốc hàng năm của vũ đoàn ba lê Nam Thành thường kéo dài trong vòng một tháng.
Trạm đầu tiên là Giang Thành, và trạm cuối cùng chính là Nam Thành.
Chớp mắt, chuyến lưu diễn đã đi đến trạm cuối cùng, vòng một vòng, mọi người đã trở lại Nam Thành.
Dù gì đây cũng là "sân nhà", thế nên buổi diễn hạ màn với đội hình cực kì hoành tráng và long trọng.
Ở các sân khấu khác chỉ dùng nhạc đệm đã ghi âm sẵn, nhưng trở về Nam Thành, đoàn diễn tấu của vũ đoàn ba lê Nam Thành ra tay xuất trận hỗ trợ cho buổi diễn hạ màn.
Buổi diễn kết thúc, theo thường lệ là tiệc mừng công của vũ đoàn.
Thời gian thắm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã qua một năm, một tờ lịch lại được sang trang mới.
Kim Hề nhớ lại chuyện năm ngoái, Hạ Tư Hành từng đưa cô đến tham dự tiệc mừng công.
Đúng lúc cuối năm là thời gian bận rộn nhất của khoa Bỏng, Hạ Tư Hành gần như là tăng ca mỗi đêm, tối nào cũng có ca mổ đột xuất.
Hai tiếng trước, Kim Hề nhận được tin nhắn từ anh.
Hạ Tư Hành, [Anh có ca mổ đột xuất, tối nay sẽ về trễ.]
Hạ Tư Hành, [Anh bảo tài xế đón em, mừng công rồi về nhà ngủ sớm nhé, đừng chờ anh.]
Kim Hề rũ mắt, hàng mi khẽ rung động, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Lưu diễn toàn quốc cả tháng trời, cô và Hạ Tư Hành chỉ gặp nhau một lần ở Giang Thành, về sau thì không gặp lại nữa, nếu tính thì đã được hai mươi ba ngày rồi.
Trở về Nam Thành, trong nhà chẳng có ai, dì giúp việc khe khẽ nói, "Tối nay cậu chủ tăng ca ạ."
Ca đêm cộng thêm ca ngày, mua một tặng một lại kèm tăng ca.
Tròn hai mươi bốn ngày không gặp nhau.
Kim Hề điềm nhiên gõ chữ đáp lại anh, [Em không thèm, bên ngoài cũng chẳng thiếu mấy anh trai xinh đẹp, cứ vơ đại một anh rồi theo về nhà, hoặc là dẫn người ta về nhà với em thôi.]
Vừa vào thang máy đi đến phòng phẫu thuật, Hạ Tư Hành nhận ra điện thoại trong túi đang rung lên.
Anh lấy điện thoại ra, đọc được tin này thì cau chặt mày.
Hạ Tư Hành, [?]
Kim Hề, [Thú thật thì giờ em đã chẳng còn nhớ dáng vẻ anh ra sao nữa rồi.]
Hạ Tư Hành, [Hình nền điện thoại của em là anh mà.]
Kim Hề, [Đổi từ lâu rồi.]
Hạ Tư Hành, [?]
Kim Hề, [Muốn dưỡng một thói quen phải mất hai mươi mốt ngày, chúng ta không gặp nhau tròn hai mươi bốn ngày, em đã quên anh từ lâu rồi.]
Kim Hề, [Anh là ai thế?]
Vẻ bất đắc dĩ hiện lên trong ánh mắt đen láy của Hạ Tư Hành, [Anh là ông xã của em đây.]
Lần này đến phiên Kim Hề gửi một loạt dấu chấm hỏi sang cho anh.
Kim Hề, [Anh thấy dấu chấm than màu đỏ bao giờ chưa?]
Gửi tin đi, cô không thèm chờ anh trả lời lại mà bấm vào avatar của anh, vào phần chấm lửng bên góc phải, lướt xuống mục Xóa cực kỳ bắt mắt ở dưới cùng.
Bạn có muốn xóa người bạn này không?
Xác nhận.
Một loạt thao tác trôi chảy giống như đã tập luyện vô số lần.
Nếu cô nhớ không lầm thì tầm này một năm trước cô quả thật đã từng làm chuyện này.
Càng trùng hợp hơn là, năm ngoái khi chặn Hạ Tư Hành, Mạnh Ninh đang ở cạnh Kim Hề.
Một năm sau, Mạnh Ninh vẫn ở bên cạnh cô,
Kim Hề đặt điện thoại lên bàn, cầm đũa lên, khóe mắt nhìn thấy Mạnh Ninh xưa giờ luôn có khẩu vị tốt giờ đây đang chán chường lật tới lật lui cái cánh gà trong mâm.
Kim Hề hỏi, "Không ngon hả?"
Mạnh Ninh lắc đầu.
Kim Hề, "Thế sao cậu không ăn."
Lời này đổi lấy một ánh mắt u oán của cô nàng.
"Nửa tháng nữa là Tết rồi."
Kim Hề khó hiểu, "Tết không vui à?"
Mạnh Ninh cất giọng đầy yếu ớt, "Cậu có biết Tết đối với mấy đứa ế chổng chơ như mình có ý nghĩa gì không?"
Ế chổng chơ?
Trong đầu Kim Hề chợt nhảy ra một từ.
"Xem mắt hả?"
"Bingo, thưởng cậu một cái cánh gà."
"..."
Mạnh Ninh nhăn mặt nhíu mày, "Bọn mình nghỉ từ 27 Tết, mẹ yêu của mình đã sắp xếp kế hoạch nghỉ Tết cực kỳ hoàn hảo, từ 27 Tết đến mùng 8 Tết, mỗi ngày gặp một anh."
Kim Hề tặng cho cô nàng một ánh mắt thông cảm.
Mạnh Ninh chống cằm, "Mình chẳng hiểu mẹ mình gấp thế làm gì nữa, sang năm mình cũng mới hai bốn thôi mà."
Một người khác ngồi cạnh cô cũng nói xen vào, "Sao mẹ cô gấp thế? Mẹ tôi lại không gấp tí nào, bà còn nói, bây giờ con mới hai bốn, có thể tìm một anh hai lăm hai sáu, chờ đến khi coi hai lăm hai sáu, có khi tìm được anh nào hai mốt, hai hai thì sao?"
Mạnh Ninh trừng mắt, "Nhưng tôi không quan tâm người đó lớn hay nhỏ hơn tôi."
"Thế cô quan tâm điều gì?"
Kim Hề đáp thay, "Anh ta có bá đạo hay không."
Mạnh Ninh bật cười ha hả.
Người đồng nghiệp kia không biết đã bị thuyết phục bởi lý do này hay là vì điều gì khác, cô nàng quay đầu đi, cắm đầu ăn cơm không nói với Mạnh Ninh nữa.
Đối với Mạnh Ninh mà nói, tổng giám đốc bá đạo có thể chống đỡ cả thế giới.
Chỉ cần nhắc đến từ này, trạng thái mất tinh thần vừa nãy đã biến mất hoàn toàn, cô nàng cầm đũa ăn như vũ bão.
Kim Hề bó tay với cô nàng, thầm nghĩ, sống thế này chẳng phải cũng là một cách sống hay sao? Mạnh Ninh ngây thơ vui vẻ như thế chẳng phải cũng rất tốt sao?
"Dì có biết gu của cậu là gì không?" Cô hỏi một câu trọng điểm.
"Biết chứ." Tuy nói thế, nhưng Mạnh Ninh lại thở dài.
Kim Hề buồn cười, "Nếu cậu thích tổng giám đốc bá đạo thì sao lại buồn thế?"
Trên phương diện này thì Mạnh Ninh thực tế hơn Kim Hề nhiều, cô nàng nói lý lẽ đâu vào đấy, "Tổng giám đốc bá đạo trong truyện đều trẻ tuổi, là giám đốc công ty đã lên sàn, chiều cao tối thiểu là một mét tám, đi giày da, mặc âu phục, đại diện của hệ cấm dục."
"Nhưng tổng giám đốc bá đạo ngoài đời đều đã qua ba mươi, mà khoan hẵng nói đến chuyện anh ta có cao hay không, gầy hay béo, cái mình chỉ quan tâm là...!tóc anh ta còn nhiều hay ít.
Còn hệ cấm dục ư? -- Toàn là mấy người hay ra vẻ thôi."
Kim Hề mỉm cười, "Thế cậu có đi không?"
"Đi chứ."
"Vẫn đi à?"
"Mình mà không đi là mẹ xử mình ngay."
"..."
Mạnh Ninh đón tiệc mừng công trong thế giới mặc sức tưởng tượng về tương lai mờ mịt của mình.
Sau khi tiệc tàn, hai người chia tay nhau ở bãi đỗ xe.
Mạnh Ninh tự lái xe về, Kim Hề thì có tài xế chuyên đưa đón.
Trước đây, Hạ Tư Hành giấu người nhà họ Hạ cho tài xế đến đón cô, mỗi lần như thế tài xế đều gọi cô là "Cô Kim."
Sau lần nứt xương sườn kia, tài xế đã đổi xưng hô với cô.
- - Cô chủ.
Kim Hề mở cửa ghế sau, nhưng không hề nghe thấy xưng hô "Cô chủ" quen thuộc kia.
Cô ngước lên, chạm phải ánh mắt lạnh tanh trong kính chiếu hậu.
"Không phải anh đang trực ở bệnh viện à?"
Quá đỗi bất ngờ khiến cô không phản ứng kịp.
Qua kính chiếu hậu, Hạ Tư Hành nhướng mí mắt, ánh mắt lạnh lùng tựa như gió rét ngoài kia, nhưng khi nhìn cô, lại ấm áp như máy sưởi trong xe.
Anh thong thả hỏi, "Không lên trước ngồi à?"
Lúc này Kim Hề mới có phản ứng lại, cô vội mở cửa xe chạy lên ghế phụ.
Cánh cửa ghế phụ mở ra rồi lại đóng lại.
Cô ngồi bên ghế phụ, tuyết trên hàng mi bị hơi ấm trong xe hòa tan, hai mắt vừa long lanh vừa sáng rực nhìn anh không chớp mắt, "Sao anh lại đến đây?"
Hạ Tư Hành khẽ nhướng mày, "Chẳng phải em nói em quên mất mặt mũi anh ra sao rồi à?"
Kim Hề nín thinh.
Hạ Tư Hành, "Chặn anh rồi đúng không?"
Kim Hề nói dối không chớp mắt, "Đâu có, chắc là phần mềm bị lỗi ấy."
Hạ Tư Hành cười khẩy.
Chiếc xe nổ máy, chậm rãi chạy về phía trước trong màn đêm lạnh lẽo vì gió tuyết.
Lâu lắm rồi mới được gặp nhau, Kim Hề không tài nào dời mắt khỏi người anh.
Biết cô vẫn luôn nhìn mình, lúc dừng đèn đỏ, Hạ Tư Hành buông lỏng tay lái, lần đến tay cô nắm thật chặt.
"Em định nhìn bao lâu nữa?"
"Đợi đến khi anh nhìn em mới thôi."
Hạ Tư Hành quay đầu nhìn cô, cất giọng bình tĩnh, "Đêm nay còn dài, lát nữa về nhà