Kim Hề nhớ lại ngày hôm đó, Hạ Tư Hành điềm nhiên nói với cô rằng không có chuyện gì cả.
Không quậy quọ, không lảm nhảm, cô uống say rồi đi ngủ.
Hoàn toàn không nhắc đến chuyện xảy ra hôm đó dù chỉ là một chữ.
Xưa nay Hạ Tư Hành chưa từng giấu giếm điều gì với cô, vì anh đã từng dùng giọng điệu phê bình cảnh cáo Kim Hề rằng...
- - "Nếu không thể bảo đảm lời nói dối không bị vạch trần thì đừng có nói dối."
Một lần nữa, lời này đã được kiểm chứng.
Kim Hề không biết vì sao giữa Hạ Tư Hành và Kỳ Nhiên, cô lại chọn tin Kỳ Nhiên.
Có lẽ là vì Kỳ nhiên không có lý do gì để lừa cô, hơn nữa nếu anh muốn lừa cô thì hôm vừa khỏi say anh đã trêu cô ngay rồi chứ không cần phải đợi tới bây giờ, lại còn tốn công tốn sức chụp hình chung với Phó Vân Gián rồi hỏi cô ai đẹp trai hơn chỉ để lấy cớ.
Kỳ Nhiên không có lý do gì để gạt cô.
Thế Hạ Tư Hành thì sao?
Vì sao anh lại lừa cô?
Kim Hề càng nghĩ càng không tìm được lý do thích hợp.
Trong lúc cô thất thần, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng động.
Giọng dì giúp việc vang lên, "Cậu Hạ về rồi ạ."
Ngay sau đó là giọng nói hờ hững của Hạ Tư Hành, "Dạ, Kim Hề đâu rồi cô?"
"Cô đang xem TV."
Hạ Tư Hành đến gần mới phát hiện Kim Hề đang cụp mắt, vẻ mặt không chút biểu cảm càng thềm lạnh lùng dưới ánh đèn ngà sữa.
Trông cô có vẻ lơ đãng chẳng mấy tập trung.
"Đang nghĩ gì thế?"
Anh đưa tay véo nhẹ vành tai cô.
Kim Hề hoàn hồn, điềm nhiên trả lời anh, "Ninh Ninh bảo sắp đi xem mắt, không biết tình hình sao rồi."
Thật ra khi Kim Hề nói dối, hai tay cô sẽ vô thức níu lấy góc áo.
Hạ Tư Hành không vạch trần mà nói vuốt theo cô, "Em có thể hỏi cô ấy mà."
Kim Hề gật đầu, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mạnh Ninh.
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.
Hạ Tư Hành, "Cô ấy nói sao?"
Kim Hề, "Cô ấy chưa trả lời."
Cô đặt điện thoại xuống, hỏi anh, "Ăn cơm được chưa anh?"
Hạ Tư Hành, "Ừ, chờ anh thay đồ rồi mình ăn cơm."
Trên bàn cơm, có mấy bận Kim Hề định nhắc đến chuyện hôm ấy, nhưng không biết sao mà lời đến bên môi lại bị cô nuốt ngược vào trong.
Như không biết phải mở lời thế nào, bởi vì tất cả đều sẽ hiểu thành -- cô rất muốn kết hôn.
Nhắc đến cũng lạ, rõ ràng cô chẳng mấy mong chờ đến chuyện hôn nhân.
Nhất là sau khi trải qua biến cố kia với ba mẹ, cô càng nhìn rõ mặt tối của bản chất con người.
Cô biết rõ, cái mà người ta yêu nhất chính là dục vọng nội tâm của bản thân chứ không phải là con cái của mình.
Người luôn nói yêu mình nhất có thể vừa quay đi đã sinh thêm một đứa thứ hai, dồn hết tình cảm và sự quan tâm lên một người khác.
Ba mẹ ruột mình còn như thế thì nói gì đến một người chẳng có quan hệ máu mủ với mình kia chứ?
Suy nghĩ của cô từ lúc hình thành, đến khi thiết lập, rồi lại bị phá hủy, tất cả chỉ bằng một cái tên Hạ Tư Hành.
Cô chống cằm, vừa bất lực vừa đáng thương mà ngẫm nghĩ.
Hình như cô có hơi muốn kết hôn.
Muốn kết hôn với Hạ Tư Hành.
Nhưng trước nay Hạ Tư Hành chưa bao giờ nhắc đến chuyện cưới xin, anh chỉ muốn sống cùng cô chứ không muốn kết hôn với cô.
Đồ tồi này.
Hạ Tư Hành không hề hay biết, chỉ trong nửa tiếng ăn cơm ngắn ngủi, cô bạn gái ngồi đối diện đã phán anh là đồ tồi.
Truy cứu nguyên nhân là do anh không nhắc đến chuyện kết hôn.
Thật ra Hạ Tư Hành rất oan.
Sau khi từ Giang Thành trở về, Hạ Tư Hành vẫn đang lên kế hoạch kết hôn.
Ai mà ngờ dạo gần đây bệnh viện lại bận rộn như thế, đừng nói là kết hôn, ngay cả chuyện cầu hôn cũng bị trì hoãn.
Không nhắc đến chuyện cô sau khi say là vì anh biết, nếu Kim Hề biết chuyện mình say rượu bức hôn, có lẽ cô sẽ đào một cái lỗ rồi trốn tiệt vào đó.
Trông cô bạo dạn là thế, nhưng thật ra da mặt còn mỏng hơn cả giấy.
...
"Cầu hôn? Sao đột ngột thế?"
"Chẳng lẽ công chúa thiên nga mang thai? Có trứng thiên nga rồi hả? Bác sĩ bảo cưới hả?"
"Thế...có tiện tiết lộ là trai hay gái không?"
Châu Dương liên tục hỏi tới.
Trong phòng bao của quán bar, dưới ánh đèn mờ ảo, Hạ Tư Hành quay lưng về màn hình LCD, vẻ mặt không rõ, đến khi nương theo ánh sáng đèn chùm trên cao, Châu Dương mới nhìn thấy đôi mắt anh chứa đựng những ánh sáng li ti.
Anh lạnh nhạt đáp, "Không mang thai."
Châu Dương, "Không có thai sao lại kết hôn?"
"Kết hôn là vì muốn kết hôn, không liên quan gì đến chuyện mang thai." Hạ Tư Hành chẳng thể nói chuyện với Châu Dương, mất kiên nhẫn đặt ly rượu lên bàn.
Tiếng ly thủy tinh chạm vào mặt bàn bằng kính phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Chẳng hiểu sao Châu Dương lại cảm thấy luồng khí lạnh bao quanh.
Châu Dương là dân chơi, trong từ điển của anh ta, ngoại trừ ăn chơi cũng chỉ có ăn chơi.
Đối với Châu Dương, kết hôn chính là tự tròng gông vào cổ mình, kết hôn rồi sẽ chẳng thể tự do chơi bời, cuộc đời rồi sẽ bị trói buộc.
Mỗi người có cách sống riêng.
May là trong phòng này ngoại trừ Châu Dương thì vẫn còn có người bình thường khác - Giang Trạch Châu.
Ánh mắt Hạ Tư Hành chậm rãi dời sang Giang Trạch Châu.
Nhưng bất ngờ là, Giang Trạch Châu ngồi bất động không nói năng gì.
"Này, này..."
Lâu đến độ Châu Dương không nhịn được nhấc chân đá anh ta một cái.
Giang Trạch Châu lấy lại tinh thần, "Gì thế?"
Hạ Tư Hành, "Dạo này cậu sao thế? Cứ thất thần mãi."
Giang Trạch Châu đáp, "Dạo này tôi hơi bận."
Hạ Tư Hành, "Chẳng phải nghỉ tết rồi sao?"
Giang Trạch Châu nhéo mũi.
Bình thường mỗi khi anh ta làm động tác này, hai đầu chân mày lúc nào cũng nhuộm ý mệt mỏi, nhưng hôm nay lại khác, đôi mắt ánh lên ý cười, "Bận chuyện khác."
Hạ Tư Hành, "Chuyện gì?"
Giang Trạch Châu không giấu giếm, "Xem mắt."
Vừa dứt lời, trên mặt hia người còn lại đều hiện lên vẻ bất ngờ.
Hạ Tư Hành, "Cậu đi xem mắt sao?"
Giang Trạch Châu, "Ba tôi bảo đi dự tiệc, đến nơi mới phát hiện trong phòng bao chỉ có tôi và cô ấy, vỏn vẹn hai người."
Bị ép buộc đi xem mắt thì chẳng ai có vẻ mặt nhẹ nhõm như bây giờ.
Hạ Tư Hành hiểu ra ngay, "Có ý với người ta rồi à?"
Giang Trạch Châu huơ ly rượu trên tay, khóe môi nhè nhẹ cong lên.
"Là một cô gái thú vị."
"Sao nói thế?"
"Không bao giờ ra chiêu theo lẽ thường."
Châu Dương vỗ đùi, "Đúng là một cô gái hài hước!"
Một phút sau.
Châu Dương xám xịt rời khỏi phòng bao.
Liên tục nhận lấy ánh mắt ghét bỏ của hai người bọn họ, Châu Dương cảm thấy thế giới này điên mất rồi.
Hạ Tư Hành thì muốn kết hôn, Giang Trạch Châu lại có ý với con gái nhà người ta?
Châu Dương vừa rời đi, phòng bao bỗng nhiên thanh tịnh hẳn.
Chủ đề lại quay trở về chuyện cầu hôn.
Giang Trạch Châu hỏi anh, "Cậu định khi nào cầu hôn?"
Hạ Tư Hành, "Vốn định đợi cô ấy được lên diễn viên múa chính, nhưng tôi lại thấy quá muộn."
Giang Trạch Châu bâng quơ nói, "A Hành này, cậu có biết ưu điểm của bản thân là gì không? Chính là suy nghĩ mọi chuyện có liên quan đến Kim Hề vô cùng chu đáo, đây là ưu điểm của cậu, mà nó cũng chính là khuyết điểm của cậu."
Hạ Tư Hành từ chối cho ý kiến.
Giang Trạch Châu nói tiếp, "Kết hôn không cần phải chờ đến lúc sự nghiệp cô ấy có thành tựu đâu, muốn kết hôn lúc nào thì cứ kết hôn thôi.
Kim Hề có kế hoạch rõ ràng về tương lai của mình, cô ấy sẽ không vì kết hôn với cậu mà làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, cậu hiểu ý tôi không?"
"Tôi biết." Hạ Tư Hành đáp, "Thế nên tôi đang nghĩ nên cầu hôn cô ấy lúc nào thì tốt."
"Tôi đã cho cậu đáp án rồi đấy."
Ánh mắt sâu lắng của Hạ Tư Hành chợt khựng lại.
Muốn kết hôn lúc nào thì cứ làm thôi.
Cớ gì cứ phải lo trước lo sau, cớ gì phải do dự chần chừ.
Không ai lên tiếng nữa, Hạ Tư Hành rơi vào trầm tư, hàng mày cau chặt, sau đó dần dần dãn ra theo thời gian.
Ước chừng mười mấy phút trôi qua, anh đứng dậy bước ra ngoài.
"Không ở lại chơi thêm chút hả?" Giang Trạch Châu hỏi.
"Không."
Hạ Tư Hành vội vàng rời đi như gió cuốn.
Không lâu sau, chiếc Cayenne lao vụt ra khỏi bãi đỗ xe, xuyên thẳng vào màn sáng của ánh đèn đường, hắt ra ánh sáng chói mắt trên kính chiếu hậu.
Chiếc xe dừng lại trước một trung tâm thương mại lớn.
Đã hơn chín giờ tối, nhưng quầy chuyên doanh vẫn còn mở cửa.
Hạ Tư Hành tìm đến cửa hàng trang sức mà Kim Hề thường mua.
Lần đầu tiên quản lý được gặp anh tận mắt, sau cơn kinh ngạc qua đi, cô nàng vội điều chỉnh lại cảm xúc, nhiệt tình hỏi anh, "Anh Hạ đến lấy sợi dây chuyền của cô Kim Hề đúng không ạ? Dây chuyền cô ấy đặt hồi đầu tuần đã qua cửa hải quan, tầm mấy ngày nữa sẽ giao đến ạ."
"Ừ."
Ở trước mặt người ngoài, Hạ Tư Hành luôn trưng ra gương mặt lạnh lùng khó gần.
Quản lý trông thấy mà thót tim, "Thế..."
Hạ Tư Hành hỏi, "Chỗ các cô có nhẫn cưới không?"
Quản lý ngẩn người, "Dạ?"
Anh lặp lại lần nữa, "Nhẫn cưới."
Quản lý hoàn hồn, vội vàng đáp, "Có, có, nhẫn cưới ở đây ạ."
...
Kim Hề vừa lái xe vào garage nhà thì nhận được điện thoại của Hạ Tư Hành.
Không đợi cô lên tiếng, Hạ Tư Hành đã hỏi trước, "Em đang ở đâu thế?"
"Em đang ở garage."
"Garage?"
"À, garage nhà em."
Kim Hề tắt máy bước xuống, đóng cửa xe lại.
Cô lên phòng khách bằng thang máy từ tầng hầm để xe.
Hạ Tư Hành cất giọng trầm thấp, ẩn giấu vẻ tức giận khó nhận ra, "Nhà em?"
Kim Hề, "Ừ thì...!nhà ba mẹ em cũng có thể tính là nhà em mà?"
Hạ Tư Hành không để tâm chuyện này, cái anh để ý là...!sao tự nhiên cô lại về nhà.
"Ông bà ngoại sang đây..." Kim Hề bỗng cất cao giọng mang theo vẻ dịu dàng và ngọt ngào, "Ông ngoại, bà ngoại..."
"Tết năm nay nhà em không về Giang Thành, nên ông bà ngoại sang Nam Thành đón Tết." Cô che điện thoại lại giải thích, "Nói sau nhé, em chơi với ông bà ngoại đã."
Nửa tiếng trước Kim Hề mới nhận được điện thoại của ông cụ, sau đó vội vội vàng vàng lái xe về đây.
Thú thật, chính cô bây giờ cũng mơ mơ